Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 280 :

Ngày đăng: 22:26 21/04/20


Thường Hy chỉ cảm thấy tim mình đập vang như trống, rất sợ hãi kẻ địch phía ngoài nghe được liền dùng sức che lấy ngực của mình. Mặc dù biết rõ loại hành vi này rất ngu ngốc nhưng chỉ có thể làm như vậy thì mới đỡ được phần nào kinh hoảng.



Đột nhiên có một bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Thường Hy sợ đến nỗi thiếu chút nữa hét lên, thật may là người đang trong tình trạng nguy hiểm thì bản năng so với đại não còn nhanh hơn, tay còn lại của nàng mau chóng đưa lên bịt miệng. Quay đầu nhìn thì thấy Chuyên Tôn Nhạc Đan đã tỉnh lại, Thường Hy trong lúc bất chợt cảm thấy trong lòng như trút được gánh nặng, nước mắt thiếu chút nữa thì chảy ra. Tỉnh lại so với bất tỉnh tốt hơn, ít nhất nàng còn có người giúp đỡ.



Tay của hai người thật chặt nắm tại một nơi, ai cũng không dám nói chuyện. Ánh sáng xuyên qua lá cây chiếu vào trong kẽ núi, mờ nhạt cũng chỉ khiến hai người lờ mờ nhìn thấy mặt của nhau.



“Ủa, sao không có ai ở đây vậy? Trên mặt đất có máu nhất định là bị thương, nhưng người đã đi nơi nào?” Thanh âm của một cô gái truyền đến, Thường Hy thế mới biết đám người đuổi đến này là nữ nhân. Nói như vậy chắc chắn không phải là người của Tiêu Vân Trác hay của Chuyên Tôn Nhạc Đan. Huống chi, tính toán thời gian, bọn họ cũng không thể đến nhanh như vậy, muốn từ trên đỉnh núi xuống đến đây tốn không ít công phu. Những nữ nhân này đến nhanh như vậy, đến tột cùng là có lai lịch gì?



Thường Hy không dám động, ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.



“Bọn họ có thể bị thương, nhưng không phải là bị thương rất nặng. Nơi này có dấu vết đi bộ, bọn họ chắc chắn đã đi ra ngoài, chúng ta tiếp tục tìm. Nếu bị thương thì không thể đi xa, tuyệt không thể khinh thường.” Thanh âm của một cô gái khác truyền đến, chẳng qua là nghe tương đối chững chạc.



“Cái chỗ này cũng chẳng có sơn động gì, bị thương còn có thể đi xa như vậy, thật là không thể tưởng tượng nổi!” Nói chuyện lại là nữ tử bất mãn lúc trước.




“Cám ơn huynh đã cứu ta. Không có huynh có lẽ ta đã chết rồi!” Thường Hy chân thành nói.



Thần sắc Chuyên Tôn Nhạc Đan buồn bã, hắn không cần lời cảm ơn khách khí như vậy. Hắn tình nguyện để Thường Hy nhào vào trong lòng của hắn khóc lóc lớn một trận, ít nhất như vậy thì Thường Hy không có đem hắn thành người ngoài, ít nhất trong lòng nàng hắn còn có chút xíu phân lượng, nhưng là bây giờ lại cảm thấy bây giờ vô cùng mất mát. Cho dù vậy, hắn cũng cố gắng không bộc lộ tâm tình đau khổ ấy ra ngoài.



Thường Hy ngồi thẳng người, đối với hành động mới vừa rồi mất khống chế nhào vào người hắn của nàng mà có chút ngại ngùng. Nàng nhìn sắc trời bên ngoài từ từ tối đen, lên tiếng: “Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Cứ ở chỗ này ngây ngô sao?”



“Chờ xem, chắc chắn sẽ có người đến cứu chúng ta.” Người khác không dám nói nhưng nhất định Dịch Dương sẽ tới, Chuyên Tôn Nhạc Đan khẳng định một điểm này. Hiện tại bọn họ không nên đi ra ngoài mạo hiểm, trên người cũng có thương tích, nếu như đụng phải đám người vừa nãy chỉ sợ lành ít dữ nhiều.



“Làm sao nàng lại vô duyên vô cớ ngã xuống?” Chuyên Tôn Nhạc Đan chuyển đề tài hỏi, hắn cứ cảm thấy Thường Hy đột nhiên ngã xuống như vậy có chút khả nghi.



“Ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy đầu gối một hồi đau nhức kịch liệt, dưới chân lảo đảo liền lao ra khỏi đình, bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy có chút kỳ quái.” Thường Hy cau mày nói.