Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 281 :

Ngày đăng: 22:26 21/04/20


Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn Thường Hy, thần sắc dần dần ngưng trọng, hồi lâu mới lên tiếng: “Chỉ sợ có người ngầm ra tay, nhưng người này là ai đây?”



Thường Hy cũng nghĩ tới một điểm này, chỉ tiếc nàng không có biết võ công, không có bản lãnh nghe gió đoán người, nếu không có thể tìm ra được người nọ là ai, nắm chặt tay nói: “Lúc trước hắc y nhân chỉ đích danh nói muốn ta, bọn họ chắc chắn sẽ không ngầm hạ độc thủ.”



Lông mày Chuyên Tôn Nhạc Đan khẽ nhướn lên, nhìn Thường Hy nói: “Ý nàng là do đám người đến sau làm?”



“Ta cũng không dám khẳng định, chẳng qua chỉ dùng phương pháp bài trừ mà đoán ra. Ta đối với mấy vị vương gia cũng không có thâm thù đại hận gì, huống chi bọn họ cũng không có bản lãnh trên giang hồ như vậy. Dịch thị vệ là người của huynh, không có huynh ra lệnh nhất định sẽ không ra tay. Chỉ còn lại hai nhóm hắc y nhân thôi. Nhóm tới trước chỉ đích danh ta hẳn là muốn nhân chứng sống, sẽ không cần mạng của ta. Như vậy cũng chỉ còn có đám người còn lại thôi!” Thường Hy cũng chỉ có thể dùng phương pháp này loại bỏ, bởi vì nàng không có chứng cớ.



Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng cảm thấy Thường Hy nói rất có lý, gật đầu một cái, nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, chẳng qua là nhóm hắc y nhân đến sau có chút làm người ta đoán không ra. Thân hình nhỏ nhắn như vậy phải là nữ nhân, nhưng nữ nhân trên giang hồ cũng không có mấy người, không có nghe nói gần đây có người nào ngông cuồng dám đến đây chơi trò như thế này!”



Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra, Thường Hy thở dài nói: “Trước hết không cần nghĩ nữa, có nghĩ cũng chỉ mất công, đợi sau khi ra khỏi đây rồi tính tiếp!”



Thường Hy vừa nói vừa chậm rãi đứng dậy, vịn vách đã xuyên qua mấy khe lá mà nhìn ra bên ngoài. Sắc trời bắt đầu tối, không biết đến bao giờ mới có người đến cứu viện, nghĩ đến đây nàng cũng có chút chán nản, xoay người nói: “Huynh đợi ở đây một lát đi, ta xem xét chung quanh xem có sơn động gì không, ở lâu chỗ này cũng không phải là một ý kiến tốt, tối nay chỉ sợ phải qua đêm ở chân núi rồi!”



Chuyên Tôn Nhạc Đan gật gật đầu nói: “Nàng cẩn thận một chút, những người đó không biết lúc nào lại quay lại, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng.”
“Tỉnh.” Chuyên Tôn Nhạc Đan trả lời, ngay sau đó nói: “Nàng không phải sợ, có ta ở đây rồi. Trước không cần lên tiếng, xem một chút người đến là ai rồi hẵng nói chuyện.”



“Được, huynh yên tâm đi.” Thường Hy đáp, quay người nhìn về phía cửa động, xa xa nhìn thấy trong bóng đêm mịt mùng là ánh đuốc hồng hồng, lửa đỏ như đang thiêu đốt màn đêm.



“Minh vương điện hạ…”



“Ngu thượng nghi…”



Đang gọi là hai người, chẳng qua thanh âm của hai người này Thường Hy cũng không quen thuộc lắm, ắt hẳn là quân sĩ bình thường, cho nên bọn họ cũng không dám trả lời, ai biết là địch hay là bạn?



Đột nhiên thanh âm của Tiêu Vân Trác truyền đến lẫn trong đám người, hắn thế nhưng lại tự mình tìm nàng! Thường Hy kích động trong lòng, cơ hồ là lập tức đứng dậy hô: “Ta ở chỗ này… Ta ở chỗ này…”



Nhưng đúng lúc này, một đạo ánh sáng lạnh lẽo nhắm Thường Hy bắn tới…