Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 282 :

Ngày đăng: 22:26 21/04/20


Trong bóng tối, đạo ánh sáng này cực kỳ dễ phát hiện, cũng may Chuyên Tôn Nhạc Đan đứng phía sau Thường Hy kịp thời nhìn thấy, lập tức áp đảo nàng trên mặt đất, ngay sau đó nghe được thanh âm vật gì đó cắm phập trên mặt đất.



Cứ như vậy, chỉ trong chốc lát Tiêu Vân Trác đã mang người vọt tới, đuốc cháy sáng rực chiếu rọi sơn động, vừa đúng lúc nhìn thấy tư thế hai người té xuống đất đầy thân mật.



Gương mặt tuấn tú của Tiêu Vân Trác tối sầm, phất tay một cái, người phía sau lập tức lui lại. Tiêu Vân Trác muốn đi tới lại phát hiện ra cửa động bày một thạch trận, trong vòng mười trượng không thể đi tới, chỉ đành phải cất giọng hô: “Hy nhi, nàng làm sao vậy?”



Chuyên Tôn Nhạc Đan đã giùng giằng đứng lên, Thường Hy cũng bò dậy, cách cửa động hô: “Ta không sao, chẳng qua chỉ bị đau chân.” Thì ra vừa nãy tình thế cấp bách Chuyên Tôn Nhạc Đan dùng sức quá mạnh mới khiến cho nàng ngã đè lên chân.



Tiêu Vân Trác không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng tình cảnh vừa rồi khiến hắn rất tức giận. Nhưng dù tức giận thế nào đi nữa thì hắn vẫn quan tâm an toàn của Thường Hy hơn, vì vậy lúc này mới đè xuống khí chua ngập tràn, trước hỏi thân thể Thường Hy, nghe được nàng đau chân thì lập tức lo lắng, hỏi: “Chỗ khác có bị thương không? Rớt xuống cao như vậy đầu có bị đập không?”



Thường Hy chỉ cảm thấy hốc mắt chua xót, trong lòng từng trận khó chịu, nỗ lực bình phục tâm tình của mình muốn nói một câu đầy đủ, nhưng là vừa lên tiếng liền trở thành nức nở, vịn thành cửa động nhìn Tiêu Vân Trác lắc đầu một cái, ý tứ nàng không có sao, lúc này Tiêu Vân Trác mới yên tâm.



Thường Hy lại chỉ cho Tiêu Vân Trác cách phá trận. Tiêu Vân Trác chỉ huy thủ hạ theo chỉ dẫn của Thường Hy mang đá tảng dời đi, đợi đến khi xong hết thì cũng qua thời gian một nén nhang.



Tiêu Vân Trác đã không còn trở ngại nào sải bước đi lên trước, đưa tay ra dùng sức kéo Thường Hy vào trong ngực, cơ hồ là quát lên: “Làm ta sợ muốn chết, ta thật sự sợ… Thật sự sợ sẽ không được gặp lại nàng nữa…”
Chuyên Tôn Nhạc Đan nghe như thế thì cực kỳ tức giận, tại sao Tiêu Vân Trác lại đi tạ ơn hắn? Hắn chỉ đi cứu người mình thích chứ không phải nữ nhân của Tiêu Vân Trác!



“Thái tử điện hạ nói quá rồi, cứu Thường Hy là ta cam tâm tình nguyện, không liên quan gì đến ngài. Ngài cũng không cần nói báo đáp gì cả, ta không dùng tới!” Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng có kiêu ngạo của mình, mặc dù trong lòng Thường Hy chỉ có Tiêu Vân Trác nhưng hiện tại hai người ngay cả một cái danh phận cũng không có, hắn cứu Thường Hy cũng chẳng qua là cứu nữ nhân hắn yêu mến. Cảm giác này thật khiến người ta không cao hứng, vô cùng mất hứng!



Tiêu Vân Trác nhìn bộ dáng tức giận của Chuyên Tôn Nhạc Đan thì trong lòng cũng đoán được mấy phần, càng phát đắc ý! Muốn nghĩ tới nữ nhân của ta cũng nên thấy rõ ràng phân lượng của mình đi! Nghĩ tới đây Tiêu Vân Trác lại nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, trịnh trọng nói: “Lời ấy của Minh vương điện hạ sai rồi, Hy nhi theo ta mặc dù không có bái đường thành thân, không có danh phận thế tục nhưng trong lòng của ta nàng đã sớm trở thành thê tử. Ngài hôm nay cứu Hy nhi hai lần, ta đương nhiên phải cảm ơn ngài thật tốt, Minh vương điện hạ không cần khiêm tốn!”



Đừng bảo là Chuyên Tôn Nhạc Đan, ngay cả Thường Hy cũng bị hù dọa. Tiêu Vân Trác nói cái gì? Hắn nói xem nàng như thê tử? Này… Thường Hy không biết là nên cao hứng hay lo lắng, giật mình với lời nói của hắn mãi chưa có hồi phục lại được.



Thần sắc Chuyên Tôn Nhạc Đan phức tạp nhìn Tiêu Vân Trác, không nghĩ tới hắn cư nhiên lại có ý niệm này. Có lẽ là trong lòng không thoải mái khi Tiêu Vân Trác nói Thường Hy là thê tử của hắn, Chuyên Tôn Nhạc Đan hiếm khi ngôn ngữ sắc bén, nói: “Thái tử gia, lời này thật khiến người ta hiếu kỳ, thê tử của ngài là ai ngài có thể tự quyết định sao? Ngài có thể đảm bảo cưới Thường Hy làm chính phi, đưa nàng làm Thái tử phi rồi lên Hoàng hậu sao? Ngài có thể đảm bảo văn võ bá quan không người nào phản đối? Ngài có thể đảm bảo Hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý sao?”



Tiêu Vân Trác cau mày nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, giờ khắc này hắn cực kỳ tức giận, lạnh lùng nói: “Đây là chuyện của bản Thái tử, không nhọc Minh vương điện hạ quan tâm!”



“Nam tử trong sinh mệnh của thần nữ hộ quốc tuyệt đối không thể phản bội nàng, nếu không nàng sẽ tan thành mây khói. Ngài nếu đã không đảm bảo được sẽ không thay lòng thì làm ơn tránh xa nàng ra, giao nàng cho ta, đời này ta nhất định sẽ chỉ có mình nàng mà thôi!” Chuyên Tôn Nhạc Đan lần đầu tiên nói ra lời trong lòng mình. Khi hắn liều mình nhảy xuống cứu Thường Hy hắn đã hiểu, đời này hắn chỉ cần có nàng là đủ rồi!