Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 371 :

Ngày đăng: 22:27 21/04/20


Dương Lạc Thanh không biết mọi chuyện tại sao lại thành ra như vậy, nàng rõ ràng không có làm gì, ngẩng đầu lên nhìn Phùng Viễn Thanh, hỏi: “Phùng thái y, ông chẩn mạch kỹ chưa?”



“Lạc phi nương nương đây là đang uy hiếp sao? Ai u, người nào không biết rằng Phùng thái y chính là người có y thuật cao minh nhất trong thái y viện? Nương nương chất vấn như vậy chẳng lẽ muốn tận mình chẩn mạch cho Thái tử phi?” Lệ Bình lên tiếng châm chọc. Nàng chính là không ưa Dương Lạc Thanh xuất thân đê tiện nhưng lại cứ một bộ dáng cao ngạo, có gì đặc biệt hơn người hay sao? Cũng không biết làm cách nào mà dụ dỗ được Hoàng thượng, thật đúng là làm cho người ta tức giận!



“Vi An vương phi nói chuyện cần gì phải khắc bạc như vậy? Người ta cũng là quan tâm cho nên mới hỏi thôi.” Thẩm Phi Hà nhìn Lệ Bình nhẹ nhàng nói. Nàng cảm thấy chuyện hôm nay thật không đơn giản, đến tột cùng là Thường Hy cố ý hãm hại hay Dương Lạc Thanh thật sự động thủ? Ngay cả nàng nhưng trong lúc nhất thời vẫn chưa nghĩ ra được.



“Ngươi chính là quá đơn thuần nhìn ai cũng cảm thấy đó là người tốt, không biết rằng trên thế gian này hiểm độc nhất là sói đội lốt cừu. Ngươi nói Thái tử phi trêu ai ghẹo ai, vừa mới hồi cung liền bị người đố kỵ, vô duyên vô cớ dính họa trời giáng! Sợ rằng có vài người sinh không được liền không muốn cho người khác sinh con, cản bước đường của mình đấy!”



Tiêu Vân Trác cúi người xuống bế Thường Hy lên, nhìn Dương Lạc Thanh nói: “Chuyện này bản Thái tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Lạc phi nên suy nghĩ thế nào giải thích cho phụ hoàng đi!” Tiêu Vân Trác nói xong liền sải bước đi ra ngoài, thời điểm đi đến cửa lại nhìn thấy Triêu Hà và Vãn Thu đang khóc đến hồng cả hai mắt, thấp giọng quát: “Nô tài vô dụng lúc này khóc thì có ích lợi gì? Còn không mau tới đây hầu hạ?”



Triêu Hà và Vãn Thu sửng sốt, ngay sau đó phản ứng kịp vội lên tiếng: “Dạ, nô tỳ lập tức đi ngay.” Ngay sau đó cũng bước theo sau lưng Tiêu Vân Trác ra khỏi Hương Chỉ cung, ngay cả đầu cũng không ngoái trở lại chứ đừng nói tới chào hỏi cùng Dương Lạc Thanh.



Dương Lạc Thanh bị tức giận đến nội thương, hôm nay đúng là tiền mất tật mang. Triêu Hà và Vãn Thu là người của Đông cung, ban đầu nàng mang người đến Hương Chỉ cung nhưng chưa nói tiếng nào với Tiêu Vân Trác và Thường Hy cho nên bọn họ vẫn thuộc về Đông cung. Nhưng cứ đi như vậy một câu cũng không nói, giống như đã hung hăng giáng cho nàng một cái tát, không để cho nàng chút mặt mũi nào cả.
Dương Lạc Thanh nhìn Thẩm Phi Hà lạnh lùng nói: “Đông Lăng vương phi là đang chỉ trích bổn cung có phải không?”



Thẩm Phi Hà thấy được Dương Lạc Thanh không vui cũng chỉ cười nhẹ một tiếng mà nói: “Mưu đồ đại sự sao có thể chỉ quan tâm đến chút lợi nhỏ này? Vì hả giận ngươi kết thù với người trong hậu cung thì có ích lợi gì? Nương nương là người thông minh, hiện tại Thái tử phi trở về, ngươi không phát giác ra hậu cung đã thay đổi hướng gió rồi à?”



“Chẳng nhẽ ta lại sợ Ngu Thường Hy hay sao? Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để nàng ta nắm mũi dẫn đi.” Khóe mắt Dương Lạc Thanh lóe lên một tia ngoan lệ. Ngu Thường Hy… Cuối cùng ta và người vẫn đứng trên một đài đối lập.



Thẩm Phi Hà nghe được lời nói không cam lòng của Dương Lạc Thanh, trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Xem ra nàng phải khuyên phu quân của mình nên tính toán thêm một phương án khác, không thể đem tất cả kỳ vọng đặt ở bên này. Nhớ tới lời sáng nay Tiêu Vân Triệt nói với nàng, Thẩm Phi Hà ngẩng đầu nhìn Dương Lạc Thanh nói: “Tần thái hậu phóng hỏa tự thiêu, chuyện này chắc ngươi cũng biết. Tần thái hậu là ai, ngươi so với ta còn rõ ràng hơn nhưng hôm nay lại rơi vào kết cục như vậy. Ngươi nên thu liễm lại lòng khinh thường của mình, nhìn lại bản thân một chút đi!”



Thẩm Phi Hà nói xong liền đứng dậy.



“Ta không ở đây thêm nữa. Có chuyện gì cứ theo cách cũ mà liên lạc. Ta nhắc nhở thêm một lần, ngàn vạn lần không nên trêu chọc Ngu Thường Hy, trong kế hoạch của chúng ta, nàng ta là một người không thể nắm chắc. Đây là lời vương gia muốn ta chuyển cho ngươi, ngươi phải nhớ kỹ.”