Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 372 :

Ngày đăng: 22:27 21/04/20


Lệ Bình sau khi ra khỏi Hương chỉ cung cũng không có về mà trực tiếp đến Đông cung. Trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng rất muốn cùng Thường Hy nói chuyện một lát. Hai người ngồi ở gian phòng của Thường Hy lúc còn làm thượng nghi ở tây điện. Trong phòng vẫn bài trí trang nhã như ngày xưa. Triêu Hà dâng trà lên xong liền lui xuống, đứng canh ngoài cửa ngăn người khác đến làm phiền.



Nghe Thường Hy nói xong những chuyện nàng đã trải qua ở biên ải, Lệ Bình đúng là không tin nổi vào lỗ tai mình nữa, ánh mắt nhìn Thường Hy cũng trở nên kỳ lạ, lắc đầu thở dài nói: “Cũng may ngươi có lá gan lớn, nếu là người khác chỉ sợ đã bị hù chết. Chớp mắt một cái ngươi đã biến thành thần nữ hộ quốc, nhớ tới một hồi mới vào cung kia thật đúng là như vừa trải qua một giấc mộng.”



Thường Hy than nhẹ một tiếng, nói: “Đúng vậy. Thời điểm trước kia ta cũng không biết mình là cái gì mà thần nữ hộ quốc. Hôm nay ngũ thải liên hoa trên trán ta chính là chiêu bài đắc lực nhất rồi, đi đến đâu dù không có xưng danh thì người ta cũng biết được ta là ai. Hết cả thú vị!”



“Đang ở trong phúc mà không biết hưởng! Trên thế gian còn không biết có bao nhiêu người mong muốn mình là thần nữ hộ quốc đâu đấy! Ngươi đúng là có tiện nghi rồi còn khoe mẽ!”



Hai người cười đùa một lát rồi mới đem đề tài chuyển đến trên người Dương Lạc Thanh. Thường Hy cau mày hỏi: “Tại sao nàng ta nhanh như vậy đã đi lên nắm giữ hậu cung? Hoàng thượng thật sự sủng ái nàng ta ư? Ngay cả Mị phi cũng không ganh kịp sao?”



“Ai biết! Dù sao chuyện này cũng rất là kỳ lạ!” Lệ Bình hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Thường Hy nói: “Ta nghe mẫu phi nói sau khi ngươi xuất cung chạy trốn, Thái tử gia đuổi theo, mấy ngày đó tâm tình Hoàng thượng không tốt. Cả hậu cung không ai dám đi gặp Hoàng thượng, chỉ sợ chọc giận long nhan mà mất luôn tính mạng. Nhưng vào một ngày mưa nhỏ, Dương Lạc Thanh một mình đến Minh Tín điện, sau đó liền sáng ngày thứ hai mới ra ngoài. Cũng ngay hôm đó liền được phong làm chiêu nghi rồi không lâu sau leo lên chức Lạc phi. Hoàng thượng lại cư nhiên đem việc xử lý hậu cung giao cho nàng, mẹ chồng ta thiếu chút nữa bị tức chết. Thật may là ta thường xuyên đến an ủi bà ấy nên cũng không có sao. Ngươi nói chuyện này có gì kỳ lạ đúng không?”



Tất nhiên là kỳ lạ rồi! Thường Hy nhìn về phía Lệ Bình, lại hỏi: “Ngày thứ hai liền được phong làm chiêu nghi? Nhanh như vậy sao? Sau đó có biết được tại sao Hoàng thượng lại phong nàng ta làm chiêu nghi hay không?”
Vẻ mặt Tiêu Vân Trác như đưa đám, nhìn Thường Hy hỏi: “Nàng đúng là không sao, nhưng nếu ngộ nhỡ… Nàng bảo ta phải làm sao bây giờ? Ta xem nàng là càng lúc càng lớn mật rồi, biện pháp như thế cũng có thể làm ra. Ta đang suy nghĩ xem có nên đánh mông nàng không, để cho nàng nhớ lâu một chút!”



Thường Hy hì hì cười nói: “Đừng giận nữa nha! Cùng lắm thì ta hứa lần sau ta sẽ không làm như vậy nữa có được hay không? Ta nhất định sẽ không làm vậy nữa, thật đấy! Nếu còn muốn báo thù thì sẽ mang chàng theo, nhé! Đừng giận nữa, nhé!”



Tiêu Vân Trác nhìn bộ dáng lấy lòng của Thường Hy thì làm gì còn giận nổi nữa, thật là không có cách nào với nàng, mỗi lần gây họa cũng dùng chiêu này mà trốn tội. Nhìn bộ dáng Thường Hy vừa tỉnh ngủ có chút lười biếng, mị nhãn như tơ, nhất thời khiến lòng hắn trở nên kích động, đem Thường Hy kéo vào trong ngực, thấp giọng hỏi: “Đã qua ba tháng rồi đúng không?”



Thường Hy gật đầu một cái, chớp mắt đã qua ba tháng rồi, thật là nhanh… Đang miên man suy nghĩ thì cảm thấy đầu vai chợt lạnh, quay đầu lại thì thấy Tiêu Vân Trác đã đem áo ngoài của nàng thoát xuống, thất kinh hỏi: “Chàng làm gì đó? Ta cái đó… Trong bụng còn có hài tử đấy!…”



Tiêu Vân Trác tặc tặc cười, ở bên tai nàng thấp giọng nỉ non nói: “Đã hỏi thái y rồi, qua ba tháng cẩn thận một chút liền không có chuyện gì…”



Thường Hy đỏ bừng cả khuôn mặt, chỉ thấy hai gò má nóng như có lửa đốt. Hắn cư nhiên lại đòi hỏi loại chuyện như vậy… Sau này… Sau này cũng không dám gặp người nữa…