Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 376 :

Ngày đăng: 22:27 21/04/20


Thường Hy nắm thật chặt khăn lụa trong tay, nàng thật không nghĩ ra Thẩm Phi Hà đến tột cùng là người như thế nào. Ấn tượng mà Thẩm Phi Hà để lại cho người ta thật sự quá tốt, nàng huệ chất lan tâm, dịu dàng điển nhã, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tất cả những điều tốt đẹp của cô nương gia đều tập trung trên người nàng. Thẩm Phi Hà chính là điển hình của một đại gia khuê tú xuất chúng, ngay cả Thường Hy cũng từng rất hâm mộ nàng bởi vì Thường Hy không có cái nhã tĩnh mà nàng có được.



Vì ngôi vị Hoàng đế, Thẩm Phi Hà đúng là vẫn thay mặt Tiêu Vân Triệt cùng Dương Lạc Thanh liên thủ. Thật sự rất khó tưởng tượng một cô nương tốt đẹp như vậy lại dính vào chút vẩn đục của nhân gian. Thường Hy than nhẹ một tiếng. Sư phụ đã từng nói với nàng, trên thế gian này ai cũng khoác một tấm mặt nạ, chỉ là có người mang mặt nạ vì muốn che giấu mình, có người lại muốn che ánh mắt của người khác mà thôi.



Trịnh Thuận có chút ngoài ý muốn khi Thường Hy muốn điều tra Thẩm Phi Hà nhưng hắn cũng không hỏi tại sao, vội vàng đáp ứng rồi đi làm.



Vãn Thu lặng lẽ đi vào đại điện đem khay trà thu xuống, lại rót cho Thường Hy một chén trà táo đỏ đặt ở trên bàn rồi mới lên tiếng: “Thái tử phi có muốn ăn chút gì hay không? Từ sáng tới giờ còn chưa có ăn cái gì đâu, trong phòng bếp hầm cho tỷ cháo gà xé sợi đấy.”



Thường Hy nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói: “Đợi lát nữa Thái tử gia trở lại rồi cùng nhau ăn. Vãn Thu, muội lại đây nói chuyện với ta một lát, ngồi một mình buồn quá!”



Vãn Thu mang ghế ngồi bên cạnh nhẹ nhàng bóp chân cho Thường Hy. Gần đây chân Thường Hy luôn hay bị tê mỏi.



“Được thôi, nô tỳ cũng muốn bồi ngài nói chuyện, chỉ sợ làm mệt mỏi ngài thôi!”




Trịnh Thuận trở lại là lúc giữa trưa, cầm trong tay một tờ giấy. Thường Hy nhận lấy, mở ra tỉ mỉ nhìn, tròng mắt chợt lóe, hóa ra là như vậy, khó trách…



Gấp tờ giấy trong tay lại, Thường Hy nhìn Vãn Thu nói: “Vãn Thu, mẫu đơn trong Đông cung vừa đúng dịp nở, muội cắt lấy hai cành rực rỡ nhất đem đến chỗ Mị phi nương nương. Truyền lời với nương nương rằng chỉ có mẫu đơn mới là quốc sắc. Nghe xong nương nương tất sẽ biết phải làm gì.”



Vãn Thu cũng không dám hỏi tại sao, lập tức đi làm. Thường Hy nhìn Triêu Hà cười nói: “Triêu Hà, muội còn dám đến Hương chỉ cung hay không?”



“Có gì không dám? Thái tử phi có chuyện chỉ cần phân phó cho nô tỳ là tốt rồi, nô tỳ nhất định sẽ làm được thỏa đáng.” Triêu Hà cười nói, có Thái tử phi ở đây nàng còn có gì phải sợ? Dương Lạc Thanh muốn khi dễ người Đông cung vẫn phải nhìn lại bản thân một chút đấy.



Thường Hy ở bên tai Triêu Hà thấp giọng nói mấy lời. Triêu Hà gật đầu thật mạnh một cái, trên mặt cũng mang theo nụ cười thật tươi, xoay người rời đi.



Thường Hy cười nhạt một tiếng. Rảnh rỗi lâu như vậy cũng nên giãn gân giãn cốt một chút rồi, nếu không sẽ hỏng người mất. Có vài người không biết trời cao đất rộng là gì, nàng tốt bụng cho người ta một cái thước để họ tự lượng sức mình mới được.