Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 384 :

Ngày đăng: 22:27 21/04/20


Tiêu Vân Trác nói Thường Hy cũng hiểu được, Mạnh Điệp Vũ còn một món nợ cần phải thu đối với Dương Lạc Thanh. Chính là nàng không biết Mạnh Điệp Vũ làm sao để có thể tiếp cận được Dương Lạc Thanh, đúng là có điểm tò mò.



“Như vậy chuyện tổ chức sinh thần cho Dương Lạc Thanh thì sao?” Thường Hy nheo mắt như tên trộm hỏi.



“Ta sẽ nói với phụ hoàng, yến hội sẽ nhất định đúng hẹn mà cử hành.” Tiêu Vân Trác đáp ứng.



Thường Hy thỏa mãn gật gật đầu, nói: “Nhất định phải tổ chức thật to, quy mô thật lớn, mời thật nhiều người đến xem mới có khán giả thưởng thức kịch hay chứ!”



Tiêu Vân Trác bất đắc dĩ lắc đầu. Xem náo nhiệt… ừm, hắn cũng thích!



Tin tức Hoàng thượng tổ chức sinh thần cho Lạc phi nhanh chóng lan truyền khắp cả hậu cung, nhất lại còn long trọng tổ chức. Các phu nhân quan viên người nào có phong hào cáo mệnh phụ là có thể tham gia, đãi ngộ như vậy tương đương với cấp bậc Hoàng hậu. Vì vậy tin đồn Lạc phi thất sủng nhanh chóng bị thổi bay hoàn toàn, Hương Chỉ cung lại náo nhiệt hẳn lên.



Hương Chỉ cung. Nội điện.




Nàng cho là hắn đối đãi với tất cả mọi người đều như thế, cho nên nàng cũng không gấp gáp, nàng có thời gian cả đời đi hòa tan băng giá của hắn. Nhưng nàng lại không nghĩ đến, thì ra trong lòng của hắn đã sớm có người khác rồi.



Nhớ ngày đó lúc nàng còn chưa xuất cung ra phủ đệ riêng, hôm đó là một ngày rất ấm áp, nàng nhìn thấy hắn ra cửa cung. Nàng rất ngạc nhiên, thời điểm như vậy hắn còn đi nơi nào? Vì vậy nàng lẳng lặng đi theo hắn, xa xa nhìn thấy hắn đi về phía hồ Thiên Hà. Hồ Thiên Hà… Nghĩ tới đây trong lòng Thẩm Phi Hà căng thẳng, nàng biết Ngu Thường Hy và Vưu Lệ Bình đang chuẩn bị cho yến hội đêm thất tịch, họ xây dựng lầu trúc ở hồ Thiên Hà, hắn đi nơi đó làm cái gì?



Khoảng cách đến hồ Thiên Hà còn một đoạn ngắn hắn liền dừng lại, đứng ở sau bụi hoa lẳng lặng ngắm nhìn. Thẩm Phi Hà theo tầm mắt của hắn nhìn lại liền thấy Thường Hy đang ở một mình trong đình loay hoay làm cái gì đó, ánh mắt càng không ngừng hướng về phía hồ Thiên Hà quan sát. Lúc này Thẩm Phi Hà tựa hồ không thể tin vào chính mình nữa, Tiêu Vân Triệt đi tới nơi này chính là để nhìn nàng ta sao?



Nàng nhìn hắn cứ như vậy không nhúc nhích mà lặng ngắm Ngu Thường Hy, giống như vĩnh viễn cũng xem không đủ. Đôi tròng mắt của hắn dưới ánh mặt trời lộ ra một tầng sáng nhu hòa, nhu hòa như vậy so với đối đãi với nàng là hoàn toàn khác nhau.



Sau ngày hôm đó, nàng phái người đi thăm dò rất nhiều chuyện của hắn, nàng dần dần biết, thì ra ngày đầu tiên vào cung Tiêu Vân Triệt đã trông thấy Ngu Thường Hy. Thường Hy động thủ gây họa hắn vẫn ra mặt thay nàng nói chuyện. Nàng còn biết Thường Hy vào Đông cung không bao lâu liền mắc lỗi bị Thái tử phạt quỳ, hắn lại vì nàng mà cầu cạnh. Hôm Thường Hy ngã xuống bậc thang, nàng còn nhớ rõ vẻ mặt khẩn trương không chút nào che giấu của hắn, khoảnh khắc hắn cắn răng nhịn xuống xúc động muốn nhấc chân đi cứu Thường Hy. Mặc dù hắn đứng bên cạnh nàng nhưng ánh mắt lại không rời thân ảnh nhỏ bé đằng xa…



Thì ra trong lòng hắn quả thật có người, khó trách nàng dùng cách nào cũng không thể tiến vào được. Cho nên cả đời này, Ngu Thường Hy là kẻ địch lớn nhất của nàng. Mà đối với kẻ địch, nàng tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình, bất kể là Mạnh Điệp Vũ hay Ngu Thường Hy. Chỉ cần cản bước chân của nàng, nàng sẽ làm cho bọn họ sống không bằng chết. Ẩn nhẫn lâu như vậy, cuối cùng đã đến ngày nàng giải hận rồi!