Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 383 :

Ngày đăng: 22:27 21/04/20


Tiêu Vân Trác thật ra cũng thừa biết Thường Hy không phải là người ngồi yên chịu trói, thấy nàng một bộ dáng thần thái bay bay, môi anh đào đỏ tươi mím thành một đường, trong lòng ông lên một tiếng nhưng vẫn nhẹ nhàng cười nói: “Nàng tính toán như thế nào?”



Thường Hy tay cùng Tiêu Vân Trác mười ngón đan chặt, đắc ý nói: “Chuyện vui nhất trên đời chính là nhìn người khác tự bê đá đập chân mình, có phải hay không?”



Sau lưng Tiêu Vân Trác rịn ra một trận mồ hôi lạnh, trong lòng âm thầm quyết định cả đời này cũng sẽ không dám trêu chọc đến tiểu hồ ly này. Nàng thật sự là quá khó chơi, có thù tất báo. Làm một đôi phu thê ân ái so với một đôi uyên ương cãi lộn thì thích ý hơn nhiều. Nghĩ tới đây Tiêu Vân Trác vội vàng phụ họa: “Có chỗ nào cần vi phu ra sức hỗ trợ hay không?”



Thường Hy híp mắt, rất trịnh trọng gật đầu một cái, nói: “Tại sao lại không có phần của chàng, dĩ nhiên là muốn. Ta thấy không lâu nữa là sinh thần của Lạc phi đi? Lấy trình độ được sủng ái hiện nay của nàng hẳn là sẽ tổ chức một buổi yến tiệc thật hoành tráng, những mỹ nhân kia hẳn là sẽ có đất dùng.”



“Ý tứ của phụ hoàng hình như không muốn tổ chức sinh thần cho nàng.” Tiêu Vân Trác cau may, hắn rất không thích nữ nhân này.



“Nhịn một chút chán ghét nhất thời đổi lấy một đời an vui cực lạc, buôn bán này có lời.” Thường Hy biết là Tiêu Vân Trác đang nghĩ cái gì, đưa tay ôm chặt cổ của hắn, ghé vào bên cạnh lỗ tai hắn thấp giọng nói ra: “Chàng nghĩ mà xem, người ta đã tính toán lâu như vậy, dù sao cũng phải cho Dương Lạc Thanh một cơ hội để thi triển. Hơn nữa bên Thẩm Phi Hà kia nhất định cũng sẽ có hành động, ta còn muốn nhân chuyện này mà dò xét xem rốt cục Tiêu Vân Triệt và Thẩm Phi Hà đang bày trò quỷ gì. Nếu như bọn họ thức thời có thể lùi bước là chuyện tốt, ít nhất chàng và hắn vẫn là huynh đệ. Còn nếu như hắn vẫn khăng khăng một mực, đến lúc đó ta sẽ không hạ thủ lưu tình, Hoàng thượng cũng sẽ không cho phép loại chuyện như thế xảy ra.” Nói tới chỗ này nàng lại thở dài: “Trong hậu cung, hoàng gia có rất ít tình huynh đệ chân chính. Không phải là mọi người không muốn mà là trước mặt quyền lực, tiền tài cùng phú quý, khó có ai có thể cưỡng lại lực hấp dẫn của nó. Lần này chúng ta coi như cho hắn một cảnh cáo, khiến hắn suy nghĩ lại con đường nên chọn của mình.”



Tiêu Vân Trác nắm chặt tay của Thường Hy, trong lòng vẫn còn chút khó chịu. Thật ra hắn không thể tin nhất người phản bội hắn lại là Tiêu Vân Triệt, nếu đổi lại là người khác hắn còn có thể chấp nhận.
“Ai vậy?” Thường Hy tò mò hỏi, đại ca của nàng khi nào thì quen biết được nhân vật lợi hại như vậy?



Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy khó có được thời điểm hồ đồ, nhắc nhở: “Nàng ngẫm lại xem năm đó hoành hành giang hồ, nắm trong tay bí mật triều chính là những ai?”



Thường Hy khẽ cau mày, cẩn thận suy nghĩ, trong lúc bất chợt ánh mắt sáng lên, bắt được vạt áo Tiêu Vân Trác nói: “Là nàng?”



“Không nghĩ tới nàng lại là một cô nương nhanh nhẹn như vậy.” Tiêu Vân Trác nhẹ giọng nói, trong lòng thầm tính toán nếu có thể thu làm của chính mình thì tốt. Chờ hắn đi lên đế vị, văn võ bá quan đều đặt trong lòng bàn tay, còn có gì đáng sợ?



“Mười tám cây trâm hoa năm đó cũng không phải chỉ có hư danh, phải có bản lĩnh thật sự mới có thể tung hoành ngang dọc. Ai nghĩ tới Minh Sắt vì đại ca ta lại có thể làm ra chuyện như vậy, xem ra chuyện tốt không xa nha!” Thường Hy hé miệng mà cười cười. Nàng thật sự yêu quý Minh Sắt, có một chị dâu kiêu ngạo cũng không hẳn là xấu. Nghĩ tới Minh Sắt nàng không nhịn được mà lại nhớ tới Mạnh Điệp Vũ, nhìn Tiêu Vân Trác hỏi: “Chàng có tin tức của Mạnh Điệp Vũ không? Nàng tựa hồ như đã biến mất không thấy tăm hơi nhưng ta vẫn cảm thấy nhất định sẽ có một ngày nàng trở về.”



Tiêu Vân Trác lắc đầu một cái: “Không có tin tức của nàng. Chỉ là Liệt Phong nói cho ta biết gần đây buổi tối ở Vân Đô rất náo nhiệt, nàng cũng còn một món nợ phải thu cho nên chắc hẳn sẽ trở lại.”