Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 84 : Anh hùng cứu mỹ nhân

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Thường Hy nhìn lướt qua, trong lòng liền thở dài một tiếng, đều là người tinh ý cả. Nàng nói mấy câu như thế, sáu người kia ngay cả một lời cũng không kiến nghị, hiển nhiên lúc này không muốn đắc tội nàng. Phùng Thư Nhã cũng không phải dạng ngu ngốc, thấy gió đổi chiều là lập tức xoay người hướng khác. Những người này về sau nếu thật muốn đối phó với nàng, chỉ sợ là cuộc sống của nàng không được dễ chịu đây!



Binh pháp có câu: muốn công thành thì phải lấy công tâm làm đầu. Thường Hy quyết định, kiên quyết không để những người này kết thành một phái làm khó nàng, hãy để cho bọn họ đấu đá lẫn nhau, nàng chỉ cần ngồi một chỗ mà xem náo nhiệt. Chỉ cần nghĩ đến một ngày nào đó, hai chân vắt chéo, uống trà, cắn hạt dưa, vểnh tai nghe những nữ nhân này nháo sự, thật đã thấy vô cùng thoải mái a!



Nghĩ tới đây, Thường Hy nhìn mọi người nói: “Nô tỳ không dám tự cao tự đại, chẳng qua là truyền đạt lại khẩu dụ của Thái tử gia. Thái tử gia là một người cực kỳ tuân theo quy củ, không chỉ trong lời nói, mà còn là lễ nghi, ăn mặc, hành động. Các vị phải thời thời khắc khắc ghi nhớ mình là người của Đông cung, phải duy trì thể diện của Đông cung cùng Thái tử gia, tựa như hôm nay mà nói, Phùng Lương đễ thực sự là trang điểm có hơi chút quá phận, vượt qua khuôn phép. Còn nữa, các vị chủ tử là ngày đầu tiên tiến vào Đông cung, không an phận chờ tuyên triệu mà lại dám đến Triêu Huy điện chặn người, hành động như vậy há có thể là do tần thiếp của Đông cung làm ra? Nếu như truyền ra ngoài, mặt mũi của Thái tử gia biết đặt ở đâu? Thể diện của Đông cung biết tính sao? Người biết rõ thì hiểu được các vị là lần đầu tiên vào Đông cung nên chưa nắm rõ được quy củ, nhưng không biết thì còn tưởng các vị cả gan làm loạn, không xem quy củ là gì! Nếu là truyền đến tai đương kim Thánh thượng, Thái tử gia chẳng phải là bị giáng tội quản lý bề tôi không nghiêm khắc sao?”



Thường Hy vừa bắt đầu cũng không có tức giận, ai biết nàng càng nói càng giận, quả nhiên là tâm tình bộc phát, từng câu từng chữ đều sắc bén, ngay cả nàng cũng không phát hiện ra một tia chân thành lo lắng ở trong đó. Bất tri bất giác, Thường Hy đã đem mình dung nhập thật sâu vào Đông cung rồi. Lời cuối cùng vừa nói ra, ngữ khí vấn trách nặng nề, hù dọa mọi người phịch một tiếng quỳ xuống, cũng không dám có nửa điểm ho he gì.




Thời điểm thân thể Thường Hy nghiêng người ngã vào trong đại điện, trong chớp mắt chỉ thấy một bàn tay to bưng kín miệng nàng, không để cho nàng lên tiếng kinh hô, một tay khác chế trụ chặt chẽ eo nhỏ của nàng. Cánh tay hữu lực đem chính nàng nhấc lấy, chỉ cảm thấy người nhẹ như chim yến, lập tức đã ở trong đại điện, hai chân đứng vững vàng trên mặt đất.



Mở mắt ra nhìn, thì ra là Tiêu Vân Trác cứu nàng. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, thời gian dường như chỉ là một cái chớp mắt, Thường Hy không có đổ rạp người xuống mặt đất, Tiêu Vân Trác bảo vệ nàng, không để cho nàng không ngóc đầu lên được trước mặt người khác. Thường Hy nhìn người đó sắc mặt vẫn lạnh băng như cũ đang trở lại bàn cơm cách nàng phía xa xa, ngồi thẳng thân thể, liếc nàng một cái nói: “Lo lắng cái gì? Còn không mau chia thức ăn cho bản Thái tử?”



Thường Hy sờ sờ ngực, chẳng lẽ mới vừa rồi nàng hoa mắt sao? Thật ra thì nàng cũng không đá phải ngưỡng cửa, thật ra thì nàng vừa nãy thuận lợi đi vào đại điện, Tiêu Vân Trác cũng không có cứu vãn danh dự của nàng. Nhưng là xúc cảm bên hông còn lưu lại không đi, trên môi mềm còn thoang thoảng hương vị của hắn, Thường Hy trong lúc bất chợt có chút không được tự nhiên, ánh mắt nhìn Tiêu Vân Trác cũng khác đi vài phần. Vì để tránh cho lúng túng, đổi chủ đề hỏi: “Thái tử gia, những người ngoài cửa tính sao bây giờ? Họ còn đang quỳ đấy!”