Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 85 :

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Thường Hy có chút bận tâm chuyện vừa rồi có bị người ta trông thấy hay không, nếu thật thì nàng sẽ bị ánh mắt mọi người bắn cho thành con nhím mất. Bởi vì lo lắng cho nên Thường Hy quét mắt một vòng xung quanh mới phát hiện trừ Tiêu Vân Trác cùng tiểu thái giám đi theo không còn ai khác, Triêu Hà cùng Vãn Thu cũng không ở đây, đám tần thiếp đang quỳ ngoài cửa căn bản không có phát hiện biến cố vừa xảy ra, Thường Hy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng vỗ ngực một cái: “Cũng may, cũng may ông trời của ta a! Nếu như bị nhìn thấy thì ngày mai trực tiếp không cần sống nữa!” Nhưng là bây giờ nàng rất rối rắm, có nên nói với Tiêu Vân Trác một câu cảm ơn hắn vừa rồi cứu vãn danh dự của nàng đồng thời miễn cho thân thể nàng chịu ăn đau không đây?



Thường Hy bởi vì nghĩ mấy chuyện này nên không tránh khỏi lại mất hồn, đũa ngà voi khảm bạc cầm trong tay thật lâu không có cử động, ngơ ngác đứng bên cạnh Tiêu Vân Trác, chau mày, hàm răng trắng bóng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, trên mặt treo lên hai chữ khổ não.



Tiêu Vân Trác vừa nhìn thấy bộ dáng này của Thường Hy, mặt cũng đen lại, nàng không biết ngẩn người cũng phải tùy trường hợp sao?



Ngũ Hải đứng bên cạnh trông thấy một màn vừa rồi, hồn vía cũng muốn bay lên mây. Cô nãi nãi của tôi a, sao lại đứng ngây ngốc ra như vậy? Mới vừa rồi còn là khí thế lôi đình vạn quân, khiến cho người ta nhìn liền kinh hồn táng đởm, thế nào bây giờ lại biến thành cọc gỗ rồi hả? Thấy Tiêu Vân Trác đen mặt, hắn chỉ đành phải định định thần, rón rén tiến lên một bước, đưa tay đẩy Thường Hy một cái, thấp giọng nói: “Ngẩn người cái gì đây? Còn không mau phục vụ Thái tử gia dùng bữa?”



Thường Hy bị Ngũ Hải đẩy, lập tức thu hồi thần trí, cúi đầu nhìn mặt than của Tiêu Vân Trác, trong lòng thầm hô không tốt, vội vã giơ đũa bạc trong tay lên chia thức ăn, cười cười nói: “Thái tử gia muốn uống rượu gì, nô tỳ đi lấy cho ngài!”



Tiêu Vân Trác cũng không thèm nhìn Thường Hy một cái, chẳng qua là hừ một tiếng quay đi. Thường Hy vốn là hung hăng mắng thầm hắn trong lòng đôi câu, nhưng lại nhớ tới mới vừa rồi là hắn cứu nàng, không thể làm gì khác hơn là tạm tha cho hắn, khụ khụ… Cho nên nói há miệng mắc quai, lấy đồ của người thì mềm tay, chỉ sợ sau này phải nợ hắn một đoạn nhân tình rồi. Thường Hy âm thầm thề, sau này nếu là có cơ hội, nhất định phải cứu hắn một mạng, đem bút trướng này trả trở về, tránh cho nàng mỗi lần nhìn thấy hắn lại cảm giác mình thấp đi một đoạn, loại cảm giác này thật sự là khó chịu! Mặc dù thân phận hiện tại nàng cũng thấp hơn một đoạn, khụ khụ, là vài đoạn, nhưng là ở trong lòng nàng cũng không cảm thấy mình thấp kém hơn hắn. Dĩ nhiên đánh chết nàng cũng sẽ không nói ra những lời này, khi không chết thì càng không nói!




“Dạ, nô tài tuân chỉ!” Ngũ Hải lập tức khom người lên tiếng, xoay người ra ngoài cửa đại điện truyền tin.



Thường Hy kinh ngạc nhìn Tiêu Vân Trác, cấm bế bảy ngày? Đây chẳng phải là nói… Những nữ nhân này cũng không có cách nào thị tẩm a? Được rồi, Tiêu Vân Trác làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ khiến Thường Hy cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng là nếu hắn không cho người thị tẩm, vậy ngày mai… Ngày mai hắn làm thế nào nói với Hoàng thượng đây?



Thường Hy muốn nói cái gì, rồi lại không hé miệng, chỉ là lo lắng ngày mai lại có một trận phong ba rồi! Vốn những hậu phi có nhi tử đã nhìn chằm chằm ngôi vị Thái tử, cho nên từng hành động cử chỉ của Thái tử không được có nửa điểm sai lầm. Nếu hôm nay làm như vậy, thật là cho người khác một lý do để công kích hắn, này là không tốt! Vô cùng không tốt!



Thường Hy phát giác nàng có chút quan tâm hắn quá mức, chuyện này liên quan đến nàng sao? Không đúng, dĩ nhiên liên quan đến nàng. Tiêu Vân Trác an ổn, nàng mới có thể an ổn. Nàng an ổn, Ngu gia mới có thể an ổn, vì thế nàng có nên tiến lên khuyên can một phen hay không, tránh cho ngày mai lại có chuyện không hay xảy ra?



Tiêu Vân Trác sải bước ra ngoài, Thường Hy đành phải khẽ cắn răng đi theo.