Liên Hoa Bảo Giám

Chương 150 : Tù nhân là nô bộc

Ngày đăng: 01:02 19/04/20






Sáng ngày thứ hai, tam mẫu bạo long thoạt nhìn rất thỏa mãn, lưu luyến rời khỏi địa lao. Yến tiệc ngày hôm qua, trong khi Đỗ Trần đã ám chỉ trào phúng các nàng không đủ "Quý tộc" nên sáng sớm hôm nay để bảo trì phong độ "Quý tộc", ba tỷ muội không thể làm gì khác hơn là bỏ xuống thần tứ bá tước Brockman "Anh vĩ", "Cường kiện", bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.



Tự nhận là quý tộc trong long tộc, hết sức quý trọng thể diện của mình, họ muốn trong bữa sáng lấy lại thể diện mà buổi yến tiệc hôm qua đã mất.



- Hai vị muội muội, các ngươi đi giết chết dị thú trong phạm vi trăm dặm! Ai, biểu đệ Andy của chúng ta quá ham ăn, thật không biết thân thể nhỏ bé của hắn sao có thể dung nạp được nhiều thực vật như thế. Ngày hôm qua, hơn phân nửa yến tiệc tiêu chuẩn của cự long cũng bị hắn ăn hết, cũng là phần thức ăn đủ cho ba tỷ muội chúng ta ăn hai ngày! Hơn nữa có thể thấy rõ, hắn cũng thật sự chưa no. Nếu để cho người khác biết, chúng ta để cho khách nhân ăn không no, thật sự là dọa người.



- Đúng vậy, biểu đệ Andy quả nhiên không tầm thường.

Linđa cùng Betty gật đầu, sau đó vội vã đi chuẩn bị thực vật.



Bữa sáng vẫn ở đại sảnh tầng một của cổ bảo, nhìn các dạng thịt như tiểu sơn chất trên bàn, Đỗ Trần thầm nghĩ, tổ hợp thí nghiệm dị thú rất nhanh sẽ hấp thu chuyển hóa công năng sao? A a, khoa học, quả nhiên là khắc tinh lớn nhất của ngu muội.



Trong lòng nghĩ, Đỗ Trần đột nhiên nhìn thức ăn đầy phòng mà bĩu môi, sau đó không ăn mà đặt dao dĩa trên bàn.



- Huynh đệ, ngươi có gì không hài lòng sao?

Jennifer sửng sốt, bởi vì trong lễ nghi, cử động của Đỗ Trần ám chỉ, chủ nhân, ta ăn xong rồi, ngươi có thể dọn bàn... phối hợp với cử chỉ không ăn, thì là rõ ràng nói, ta đối với an bài của chủ nhân rất không hài lòng.



- Ba vị tỷ tỷ, mọi người đều là người mình, tiểu đệ có câu không thể không nói, thủ nghệ của ba vi tỷ tỷ không kém, nhưng chúng ta là người nhà, ba vị tỷ tỷ chuẩn bị như vậy không tính là thất lễ. Nếu trước mặt ngoại nhân, lại là bữa sáng của một đại quý tộc mà không có một người thị hầu, thì rất là thất lễ! Thật sự mất đi thể diện của quý tộc...



Ba tỷ muội mặt đỏ lên, lại đắc ý nở nụ cười, ngày hôm qua ba tỷ muội không để ý tới chuyện người hầu nên thật sự mất thể diện, hôm nay sao có thể phạm loại sai lầm này? 

- Huynh đệ, ba vị tỷ tỷ thất lễ, thật không dám dấu, chúng ta thiếu chút người hầu, chỉ có hai người, trong đó một người trọng thương không thể đi.



Linda tiếp lời cười nói: 

- Bây giờ người hầu khỏe mạnh kia đang ở trong phòng bếp. Yên tâm, hắn lập tức tới phục vụ. A a, Francis huynh đệ. ngươi còn không có nếm qua thức ăn do một vị thần tứ bá tước nấu a?

Mặt nàng lộ vẻ thỏa mãn.



- A? Ba vị tỷ tỷ có thể có thần tứ bá tước làm người phục vụ sao? Đấu thần tại thượng, có thể cho hắn đến mau một chút không? Ta đợi không được rồi, ha ha, do một vị thần tứ bá tước nấu... khách khách.

Đỗ Trần hâm mộ nhìn ba tỷ muội.



Ba tỷ muội đắc ý gọi lớn, có lẽ đó là người hầu có thân phận cao nhất tam đại lục, Brockman nhanh chóng chạy tới cửa bước vào đại sảnh.



Lão thiên, đây chính là Brockman phong lưu hào sảng, ý khí phong phát sao?



Đỗ Trần nghĩ tới bắt đầu và kết cục, nhưng không có nghĩ tới quá trình, Brockman tiên sinh đáng thương đã vượt qua nhiều ngày với cuộc sống tù binh cùng nam sủng, có thể chăng trở lại cuộc sống trước kia, sớm đã không còn anh tư ngày xưa, mặc dù hắn mặc quần áo tiêu chuẩn của quản gia quý tộc dùng cho yến tiệc, tóc dài buông xõa, từ trên trang phục còn thấy được, nhưng bước đi hư phù (thất thểu), sắc mặt hôn ám, đôi mắt vốn tuấn mỹ giờ phút nãy đã vô thần, nhất là từ miệng, da tay lộ ra vết tích, cho thấy thân thể nhất định đã thụ qua cái gì đó "Phi nhân đạo", quả thật là "Phi nhân"...



- A!
- Chúng ta là bằng hữu, cho nên ta chân thành khuyên ngài, không nên tiếp tục mạo hiểm, ngài gầy đây vận khí cùng trạng thái bây giờ thật sự.. ai, hồn tinh này cũng đủ để khiến tổ phụ ngài vui vẻ rồi.



- Điều này, điều này sao có thể, Francis, ta sao có thể lấy của ngài, hơn nữa giá trị của hồn tinh này đều...



- Xin thu lấy, chúng ta là bạn tốt, một khối ngài làm thọ lễ, một khối, là tâm ý của ta với tổ phụ của ngài.

Đỗ Trần ấn vào tay Brockman, buộc hắn nhận hai khối hồn tinh, sau đó lại nhìn túi, bên trong còn có mấy khỏa châu báu cùng "Số 6".



- Được rồi, vị khẩu của Andy rất thú vị! Hắn chẳng những ăn những thực vật bình thường, còn thích ăn những thứ cổ quái.

Nói xong, Đỗ Trần lấy ra một viên châu báu đưa tới miệng Andy, phì lang "A ô một ngụm nuốt đi.. hắn ngay cả luyện kim phẩm đều có thể tiêu hóa, huống chi là châu báu.



Brockman cả kinh:

- Trời ạ, quá thần kỳ.

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn "Số 6".



- Đúng vậy, phì lang đích xác có thể ăn châu báu, vô cùng thần kỳ, nếu không sao có thể nói trên tam đại lục có mấy người có thể nuôi nổi nó.

Đỗ Trần từng khối từng khối châu báu cho Andy ăn, cuối cùng, ngay cả "Số 6" đều cho vào miệng Andy.



Đáng chết, Andy ăn mất số 6 rồi! Brockman trong lòng mất mát.



Xong hết rồi, chẳng lẽ chính mình phải từ bụng một đầu dị thú cường đại như vậy lấy ra số 6 sao?



Đỗ Trần cho tất cả những thứ có trong tay, cười cười: 

- Tốt lắm, rốt cục Andy đã no, phì lang này! Cái gì đều tốt, duy có cái miệng quá lớn, cũng quá ham ăn! Ta thật sự rất hoài nghi, nói không chừng một ngày có người dụng mấy khối thịt có thể dụ hắn đi theo! Chỉ cần thịt ngon là được, a a...



Brockman nghe xong câu nói đùa này của Đỗ Trần, ánh mắt bắt đầu sáng lên...



Vân vụ sâm lâm, đêm.



Mọi người đều đang ngủ, Dịch Cốt phụ trách tuần tra một phương, mà Andy lại nằm ở hướng ngược lại, dùng khí thế của nó gác đêm, thuận tiện dọa chết mấy con thỏ nhỏ để xỉa răng.



Hai thân ảnh lảo đảo đi ra khỏi trướng bồng, lặng lẽ tới bên Andy.



Brockman trong lòng tiếc hận nghĩ thầm, Francis, ngươi là người tốt, nhưng chúng ta là địch nhân, ta không thể làm gì khác hơn, xin lỗi ngươi, thật sự xin lỗi, bằng hữu của ta...

Liên Hoa Bảo Giám