Liên Hoa Bảo Giám

Chương 151 : Đại gia ăn trộm bỏ trốn

Ngày đăng: 01:02 19/04/20






Sớm ngày thứ hai, Đỗ Trần theo thói quen dậy sớm, ôm nữ nhi vào rừng đi dạo, các học sinh đều còn đang ngủ, thậm chí tiếng lẩm bẩm (nói mơ) Sam còn xuyên thấu sương mù, truyền ra thật xa thật xa...



Dịch Cốt đi tới bên người hắn, cười nói: 

- Thiếu gia, Andy mất tích rồi, Brockman cùng Fancino cũng mất tích rồi.



Đỗ Trần sờ sờ cái mũi, cười nói: 

- Tốt lắm, như vậy thật tốt! Hết thảy đều rất thuận lợi.



Dịch Cốt cũng nhún vai cười nói: 

- Thiếu gia, để càng thật hơn một chút, có nên để ta cố ý đuổi theo một đoạn đường không?



Đỗ Trần lắc đầu: 

- Không cần, chỉ là đánh mất một sủng vật phế thải! Tâm hắn bây giờ còn có thể đã quên một chút nhịu lần rồi.



- Chủ nhân nhân từ, xin cho phép Harry ca ngợi sự thiện lương của ngài, ngài thật sự quá nhân từ! Nếu Brockman tiên sinh nghe được ngài nói, hắn cũng nhất định ca ngợi ngài.

Tuyết Bỉ nhân vẫn như trước vỗ mông ngựa Đỗ Trần, bất quá trong lòng hắn có điểm tiếc nuối, Andy "mất tích" rồi, chính mình sau này đánh ai đây? Trong lòng thầm nói, có Andy thật tốt, mình có thể đại hiển uy phong! Cái cảm giác kia thật sự là quá sung sướng, sảng khoái....



Andy, ngươi mau trở về! Ta sau này sẽ đánh ngươi ít hơn, mỗi ngày chỉ đánh năm mươi cái, Harry trong lòng cấp bách hô lớn.



- Ai, Andy đáng thuơng bây giờ nhất định chịu không ít đau khổ!

Harry lại lo lắng cho tiểu đệ, không thể không nói, hắn kỳ thật là một vị quản gia rất nhân từ.



- Chịu khổ?

Đỗ Trần cười cười: 

- Chịu khổ? Ta ngày hôm qua dường như đã quên nói cho Brockman tiên sinh, Andy chỉ là một con cọp - dù sao hắn sớm muộn cũng phát hiện ra điểm này, nhưng trước đó thì... ai, chúng ta xin chúc phúc cho hắn a! Hy vọng thần đen đủi không nên thèm thuồng hắn a?



- Ân! Brockman thảm rồi!

Tiểu Bối Bối cười xấu hắc hắc.



Đỗ Trần thơm tiểu hài dáng yêu kia một cái: 

- Ngươi nói quá đúng, nữ nhi thân ái.


Anne thoáng liếc mắt nhìn Demis, phẫn hận: 

- Demis giáo thụ, xin không nên tới đổ trường nữa, lần này nếu không phải ngươi, chúng ta cũng đã không gặp nhiều chuyện nguy hiểm như vậy.

Gần đây, Demis đã hoàn toàn mấy đi uy tín của giáo thụ trong lòng các đệ tử, các đệ tử đối với hắn tựu nhiên cũng không "khách khí".



Demis da mặt dày cười cười, trong khi bên trong đổ trường đã bước ra mười mấy người, cầm đầu đúng là Eldenman, lão già thành tinh, trước mặt người ngoài không xưng danh hiệu "Thập Tam", nhưng cũng từ ánh mắt Anne nhìn Đỗ Trần phát hiện ra một chút vị đạo, trong lòng càng thêm kiên định ý niệm kết giao Đỗ Trần, cười nói: 

- Tiểu huynh đệ, các ngươi rốt cục cũng trở lại, bốn con Dực long cho Á Long liễn đã hoàn toàn phục hồi như cũ, tùy thời có thể bay.



- Á Long liễn?

Anne sửng sốt.



Eldenman làm bộ không nhận ra Anne, cười nói: 

- Đúng vậy, Á Long liễn của Francis tiểu huynh đệ, một ngày có thể đưa các ngươi tới thành St. John.



Đỗ Trần cười giảng thuật lại chuyện xưa đã trải qua ở trấn York, các học sinh đều may mắn có thể ngồi bốn đầu Dực long bay tới thành St. John, không ai chú ý tới vẻ mặt lão thầy bói Bowen trở nên không dễ coi.



Hắn vẫn giống trước kia hèn mọn, bỉ ổi ngồi ở góc phòng, ôm lấy bao bố, miệng đầy răng vàng, cúi đầu: 

- Một ngày là có thể tới thành St. John sao?



Không nào để ý tới ánh mắt Demis bên cạnh, hai người tựa như hai tên phạm nhân sắp được ra tù, Demis khoác vai Bowen, thấp giọng nói: 

- Hắc, không phải tốt lắm sao? Đi xem thành St. John.



Bowen mờ mịt lắc đầu, không nói gì.



Sau một ngày nghỉ ngơi, hồi phục tại trấn York, bọn người Đỗ Trần bước lên Á Long liễn.



- Ha ha, thật sự là quá nhanh! Ta vừa ngủ dây, khoảng cách tới thành St. John cũng chỉ có năm mươi dặm.

Sam Fancino đứng bên cửa sổ, hưng phần nhìn cảnh sắc bên ngoài.



Nhưng lúc này, đột nhiên lão Bowen lại nhìn thủy tinh cầu trong tay, quát lớn: 

- Ta không đi thành St. John, hạ xuống! Ta có việc phải làm, lập tức hạ xuống! Lập tức.

Liên Hoa Bảo Giám