Liên Hoa Bảo Giám

Chương 195 : Lánh loại (*)

Ngày đăng: 01:03 19/04/20






Đỗ Trần nhìn Betty, cười cười, ý tứ rất rõ ràng: "Betty a di, ta có chút việc phải xử lý bây giờ, ngươi nên cáo từ rồi?"



Vô luận là lễ nghi quý tộc hay là nhân tình thế thái, Betty trong lúc này nên cáo từ rời đi, nhưng không ngờ, Betty từ đầu phi thường giảng giải lễ nghĩ, lại mỉm cười nói: 

- Xem ra ngươi gặp một chút phiền toái nhỏ, ngươi là "Bạn tốt" của Anne, bay giờ gặp chút phiền toái, ta là a di cùng ngươi đi xem sao.



Nói xong, nàng đứng lên.



Đỗ Trần cười lên hai tiếng, nhưng cũng không trực tiếp cự tuyệt nàng, không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển nói: 

- Người đến bên ngoài là bạn ta, hắn có thể có chút hiểu lầm đối với ta, chuyện này sẽ không phiền đến a di, nếu không, ngài ngồi chỗ này nghỉ chốc lát, ta đi rồi trở về.



- Ân, như vậy cũng tốt! Ta còn có chuyện trọng yếu muốn thương lượng với ngươi.

Betty nở nụ cười, cười rất quý tộc, rất ưu nhã! Nghi thái vô cùng cao quý, phong hoa tuyệt đại.



Dịch Cốt cũng đi theo ra, trong lúc này, Harry sớm lấy cớ chuẩn bị cơm đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Betty cùng Keane hai người.



Keane thong thả di động cước bộ, đánh giá túc xá của Đỗ Trần một chút, không khỏi lắc đầu nói: 

- Francis mặc dù phẩm hành tốt, nhưng lễ nghi có thiếu sót, bài trí trong đại sảnh mặc dù đều có chút ý tứ, nhưng không hài hòa, không hiểu kết cục...



Betty hoàn toàn không còn cử chỉ mới rồi của quý tộc phu nhân, liếc mắt không thích nhìn Keane, phất tay nói: 

- Ngươi trực tiếp nói hắn là người phối hợp không được sao? Ta thấy bài trí thế này thật thoải mái, tổng thế không có cái gì không thật dụng!



Keane cúi đầu không nói, thầm nói, tiểu thư Betty, quý tộc, quý tộc! Nếu lão gia tử thấy hình dáng ngài bây giờ, không phát hỏa mới là lạ.



Betty đột nhiên vén quần, leo lên bàn, từ đó nhìn ngắm đánh giá đại sảnh: 

- Ngươi xem nhiều thứ bố trí tùy ý! Khiến người thoải mái, thống khoái! Được rồi, vừa rồi chuyện này đều là lão gia tử hỏi, ai… dù sao là cũng bị Francis gây hứng thú... ngươi nói, hắn trả lời thế nào?



Keane hơi khó khăn nhìn tư thế ngồi của Betty. Nhíu mày, nhưng vẫn cung kính trả lời: 

- Non nớt, bất quá với tuổi của hắn có thể đạt tới bước đó, đã là tốt rồi! Betty tiểu thư, chờ Francis trở về, ngài hẳn là tiếp tục hỏi hắn giải thích thế nào với nghệ thuật...



- Đủ rồi! Đủ rồi! Lùi qua một bên.

Betty khóat tay: 

- Vấn đề này không có tác dụng gì! Có thể ăn cơm sao? Lão gia tử cũng thiệt là! Muốn hỏi, sao không trực tiếp...



- Tiểu thư, ngàn vạn lần không nên! Lão gia tử nếu biết, nhất định sẽ nổi giận.

Keane khẩn trương, hắn hình như biết Betty muốn nói gì.



Betty nhún vai, từ trên bàn nhảy xuống, tiện tay đi tới bên tường, dừng trước thụ cầm. 

- Lễ nghi có thể bồi dưỡng, năng lực cũng có thể tài bồi! Nhưng, dung mạo trời sinh! Hắc, ánh mắt của Anne nhà ta cũng tốt lắm.


Arthur bị Đỗ Trần nói mặt đỏ tía tai, đột nhiên, hắn dùng nghi lễ long trọng của đấu thần quỳ xuống đất, tát mình một cái: 

- Ta.. ta có lỗi với ngươi...



Nói xong, Arthur mạnh mẽ rút ra trường kiếm, cắt tay mình, sau đó giơ cao cánh tay đang chảy máu, cúi đầu.



Không cần nói thêm gì, đây là huyết thệ xin lỗi chân thành nhất của đấu thần.



Đỗ Trần thở dài, Arthur còn không có điên! Hắn kéo Arthur dậy: 

- Chúng ta đã cường hóa huấn luyện, đã bị vây ở cô thuyền, đã bị Phillip chiếm đoạt thân thể làm thực nghiệm, đã bị ác ma giám thị... sau này ngươi nếu còn coi ta là bằng hữu, là huynh đệ, vậy đừng làm chuyện như vậy nữa.



Arthur nắm lấy tay Đỗ Trần, kiên định gật đầu: 

- Cám ơn ngươi đã khai sáng cho ta! Ta Arthur tuyệt sẽ không mê mẩn nữa, không làm ra chuyện có lỗi với huynh đệ nữa.



Đỗ Trần nở nụ cười, bất quá hắn trong lòng thầm nghĩ, tinh duệ binh lính của Renault có thể nói là nhân loại có thể chất cường tráng, bọn họ sau khi luyện chỉ có hại, nhưng Arthur sao lại luyện thành chiến lực ngang tam cấp đấu sĩ?



Thân thể Arthur... không phải loài người, tuyệt đối không phải nhân loại! Đỗ Trần chẳng biết hình dung Arthur thế nào nữa.



Suy nghĩ một chút, Đỗ Trần nói: 

- Leonardo là thủ hộ đấu thần của ngươi, càng là thúc thúc của ngươi... như vậy đi ngày mai, không, đêm nay ta sẽ đi tìm ngươi, ngươi nói cho ta một lần về tình thế của Renault, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp. Ai, chỉ mong Leonardo tướng quân còn không có bị...



Đỗ Trần trong lòng đang nghĩ, xã hội thần quyền, thánh giáo mặc dù không thể can thiệp nội chánh các quốc gia, nhưng có ảnh hưởng lực lớn lao, vậy mình thông qua thánh giáo có lẽ có thể âm thầm vận động, cứu ra Leonardo, mặt khác dù sao bí tịch nọ là mình viết, Renault vương Alonso sẽ có phản ứng gì với tác giả, cũng cần lo lắng a. Cho nên mình mặc kệ với lí do gì, cần hiểu rõ tình hình Renault mới tốt.



Arthur cũng không biết Đỗ Trần có thể vận dụng lực ảnh hưởng của thánh giáo làm nhiều việc nên hắn không nghĩ tới, hắn rời đi, vẻ mặt cô đơn, trong lòng tràn ngập lo lắng với sinh tử của Leonardo.



Trong phòng, Betty cuống quít gật đầu: 

- An, tốt lắm! Tốt lắm! Ít nhất Francis đối với huynh đệ cũng không tệ! Keane, điểm ấy nhớ kỹ, trở về nói cho lão gia tử, Francis người này có nghĩa khí, dám nhận trách nhiệm! Thứ nhất không phải cái loại bị huynh đệ hiểu nhầm thì trở mặt, cái gì cũng không hỏi mà trực tiếp động thủ, hoàn toàn không phải là tiểu thí hài không hiểu sự, càng không trơ mắt nhìn huynh đệ gặp khó khăn, tốt lắm, lão gia tử thích người như vậy.



Keane nhíu mày, nhỏ giọng nói: 

- Tiểu thư Betty, ngài mau một chút, nếu như bi Francis thấy hình dáng ngài bây giờ, ngày sau truyền tới tai lão gia tử...



- Lo cái gì?

Betty đột nhiên xắn ống tay áo, lộ ra hai cánh tay, không hề có phong độ của quý tộc, cười lớn: 

- Ha ha, bỏ con mẹ nó quy củ đi, lão nương đã thay lão gia tử hỏi xong những gì lão muốn hỏi, tiếp theo, ta cần dùng phương thức của mình tuyển "Nữ tế"! Ha ha ha ha...



------------------------



* - Lánh: Riêng, khác biệt; Loại: Giống loài. Ở đây ám chỉ Arthur là 1 kẻ biến thái hay gì gì đó, không phải người thường.

Liên Hoa Bảo Giám