Liên Hoa Bảo Giám

Chương 197 : Hôn sự, Trớ chú của Thú Hoàng Tỷ?

Ngày đăng: 01:03 19/04/20






Đỗ Trần vốn rất rất khách khí, rất có lễ phép tiễn khách, nhưng vừa nghe thấy câu nói cuối cùng của Betty, nhất thời rùng mình.



Sao lại là hôn sự? Mẹ nó, lão tử đã trêu vào ai sao? Từ khi chuyển tới thế giới này, lão tử cho tới bây giờ không có chủ động trêu chọc nữ nhân? Đều là nữ nhân chủ động trêu chọc ta? Liên Hoa Bảo Giám đáng chết kia đặt trên đầu lão tử, lão tử còn dám trêu chọc nữ nhân sao? Đến nghĩ cũng không dám a?



Thành St. John gia gia của Avril một lần sử ra tuyệt chiêu bức hôn đại liên hoàn, lần này quay về đấu thần đảo thì dì của Anne lại tới, các ngươi... các ngươi thật sự muốn bức lão tử đời này không thấy được nữ nhân phải không?



Không được, gia gia của Avril - Antoine chính mình còn có thể vận dụng lực ảnh hưởng của thánh giáo bãi bình, nhưng gia tộc Anne là một cường đại gia tộc lánh đời, chính mình phải cùng Betty nói rõ chuyện này, nếu không ngày sau muốn cự hôn thì sẽ tổn thất thể diện của gia tộc kia, chọc vào một cường địch không cần thiết.



Nghĩ vậy, Đỗ Trần lập tức bước lên cạnh Betty, có chút nghiêng mình cản Betty lại, cười nói: 

- A di, ngài có thể có chỗ hiểu lầm, kỳ thật ta cũng không phải như ngài tưởng tượng...



Betty phất tay cắt đứt Đỗ Trần, tiếp tục dùng ánh mắt trượng mẫu với hiền tế nhìn chằm chằm Đỗ Trần, cười ha ha nói: 

- Ta cũng không có hiểu lầm, ta càng tin tưởng con mắt mình đã thấy gì, yên tâm đi, mọi mặt của ngươi ta đều hài lòng! Đặc biệt là... đổ thuật của ngươi! Ha ha, thật sự quá hợp khẩu vị của ta.



Đỗ Trần vội la lên: 

- Không phải a, ta kỳ thật...



Sờ sờ cái mũi, Đỗ Trần thay đổi một loại ngữ khí uyển chuyển - để lại cho Betty một ít thể diện: 

- Ngài xem, ta kỳ thật bất quá là một tứ cấp đấu sĩ, sao có tư cách...



- Bạn cùng lứa tuổi không có ai mạnh hơn ngươi. Thiên phú trời cho? Điều này ta rất rõ, ngươi không cần biểu hiện thiên phú trời cho của mình, ta đều không để trong mắt đâu, ta đã nói ta rất hài lòng! Khiêm nhường quá là dối trá đó.



- Điều này.... ý tứ của ta là, ta trước mắt mới chỉ là một bá tước nho nhỏ, lãnh địa cũng chỉ có tám trăm dặm mà thôi, còn là nơi sau khi đại tai qua đi.



- Được, yên tâm đi, gia tộc chúng ta sẽ không để ai khinh ngươi, nhìn đấu thần tùy tùng của ngươi, chỉ bằng thành tựu của hăn, trong tương lai của ngươi có thể nhỏ sao?



Betty đã nhận định hiền tế này, chết cũng không đổi, hơn nữa trong lòng nàng cũng thích. Lập tức viết thư gửi lão gia tử, thay Francis nói một vài lời tốt đẹp!



Đỗ Trần lắp bắp, quay đầu lại nhìn Dịch Cốt đang vô sầu vô ưu, thầm nói, còn không có tìm ngươi tính sổ, ngươi sao có thể bại lộ thực lực trước mặt ngoại nhân?


Thấy Đỗ Trần từ xa đi tới, Anne căn bản chưa cho hắn cơ hội nói chuyện, đầu hơi cúi, khuôn mặt đỏ ửng đi tới.



Đỗ Trần sầu muộn đi tới nhìn Anne, thầm nói, đồng học, ngươi cho ta cơ hội nói chuyện được chưa?



Bất đắc dĩ Đỗ Trần ôm nữ nhi về tới túc xá của mình.



- Tuyết Ny a di, Bối Bối đã được bế trở về, ngài...

Đỗ Trần đột nhiên phát hiện Tuyết Ny vẻ mặt lo lắng nhìn đồ đạc trong phòng, mà Dịch Cốt không thấy đâu, hắn là đột nhiên bị Keane thấy được nên không muốn gặp ngoại nhân, phải che dấu. Tuyết Ny vừa thấy hắn liền lập tức không cho hắn nói, la lên: 

- Francis, nữ nhi của ngươi từ đâu có được đồ vật này.



Đỗ Trần đặt tiểu Bối Bối xuống ghế, khó hiểu hỏi: 

- Món đồ chơi nào? Sao vậy?



Tuyết Ny chỉ vào "Món đồ chơi" trong tay Bối Bối, vội la lên: 

- Thứ này ngươi từ đâu có được? Trời ạ, ngươi còn cho nữ nhi làm đồ chơi! Ai!



Nàng cuống quít thở dài:

- Ngươi biết không, thứ này sẽ mang lại họa sát thân cho ngươi đó.



Đỗ Trần tò mò cầm lấy thứ giống cái ấn đó, nhìn một chút: 

- Thứ này chỉ là trân bảo bình thường sao? Không có tự nhiên nguyên lực ba động, không có ấn ký đặc biệt, là một pho tượng sư tử mà thôi...



- Pho tượng sư tử? Chỉ thế thôi?

Tuyết Ny sầu muộn vỗ vỗ cái trán mình: 

- Trước tiên nói cho ta biết, thứ này ngươi có từ đâu? Ngươi có biết, thứ này có lời nguyền...



Tuyết Ny cuống quít lắc đầu: 

- Francis a, người có Thú Hoàng Tỷ, trong sáu tháng hẳn phải chết.

Liên Hoa Bảo Giám