Liên Hoa Bảo Giám

Chương 257 : Phụ và tử

Ngày đăng: 01:03 19/04/20






- Ầm!

Andy trong đầu như sét đánh, liền kinh hãi tỉnh lại, nhưng hắn nhìn thấy hắc y nhân, lại nhắm con mắt lại.



- Quá yếu! Sao có thể? Không... có lẽ vậy mới hợp lý.

Tam gia không thể tra lắc dầu, ngồi xổm xuống, tay áo dài vươn ra một bàn tay khô gầy, chậm rãi vuốt ve đầu Andy, trầm giọng nói: 

- Andy, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?



Cho ta một chén huyết quỳnh trấp thì ta nói cho ngươi, không cho... ta lại tiếp tục ngủ, dựa vào cái gì lãng phí nước miếng nói cho ngươi, phiền toái! Andy nghĩ như thế, căn bản không đáp lời tam gia.



Tam gia lại nghĩ, tốt, có cốt khí, ngay cả "Hừ" cũng không "Hừ" một tiếng.



- Chúng ta bắt ngươi cũng không có ác ý, chỉ là muốn biết rõ một việc... là về thân thế của ngươi.

Tam gia nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông Andy, thanh âm rất ôn nhu, cầm lấy móng vuốt của hắn, cẩn thận nhìn, lợi trảo màu vàng như kim thiết, thanh âm tam gia run lên: 

- Trên người ngươi có khí tức rất thần thánh, có thể nói cho ta biết, một đầu tuyết lang sao lại có loại khí tức này?



Hừ, chủ nhân nói, tinh hạch của ta được thánh khí của hắn cải tạo qua, tự nhiên mình có khí tức thần thánh, sao lại nói với ngươi? Ngươi lại không cho ta một mai kim tệ mua quả đề lý...



Bất quá, hắn có thể nhìn ra ta che giấu khí tức thần thánh... ân, rất lợi hại, so với Dịch Cốt còn mạnh hơn! Bởi vì Dịch Cốt nhìn không ra khí tức thần thánh của ta.



Tam gia hỏi vấn đề thứ ba: 

- Ngươi còn nhớ chuyện lúc nhỏ chứ?



Trả lời tam gia, lỗ mũi Andy hô xuất vài tiếng.



Hắc bào trên người tam gia không gió mà động, bắt đầu phồng lên.



- Không nói phải không? Ta đây tự mình xem! Cũng cho ngươi kiến thức, bí pháp của núi Miguel.

Tam gia đột nhiên nắm lấy Andy, áp trán mình vào trán nó, thật lâu sau, hắn cười to: 

- Đúng vậy! Ngươi mặc dù biến yếu đi, nhưng trên thân thể ngươi, còn có uy thế đặc hữu của long tộc. Thiên hạ chỉ có ba người có khả năng cảm ứng được long uy này, ta là một trong số đó! Ha ha! Khí tức thần thánh... long uy che dấu... vốn hẳn là rất cường đại, lại bị hoàn toàn phong ấn, chính là tuyết lang xuất thân từ vân vụ sâm lâm... dám chắc là ngươi! Ha ha ha ha...



Long uy cất dấu sâu trong thân thể là ngoài ý muốn - vốn có một đầu ngân long, nhưng sau khi phát hiện dị thường trong thân thể Andy, tam gia lại bắt đầu cười điên dại.
Vệ đội thị hầu phía xa, Porter đi theo sau Đỗ Trần chậm rãi dạo trên bờ biển.



Công sự phòng ngự trên bến cảng New Zealand đã không còn tồn tại, chỉ có pháo đài cao lớn đứng đó nhìn ra vô tận hải dương. Trên bến cảng, lượng nhỏ thuyền chuẩn bị xuất hàng, động tác của các thủy thủ có chút sinh cơ, bọn họ vui vẻ chuẩn bị xuất hàng từ hải lộ cảng New Zealand, chuẩn bị cho vụ buôn bán sắp tới.



Gió biển mơn trớn, Porter nhẹ nhàng đẩy mắt kính, thanh âm chỉ Đỗ Trần nghe được: 

- Bốn ngày trước, ngươi giết chết tuyệt đại bộ phận Ngư nhân, bất quá ngoại trừ mấy người chúng ta, không ai biết là ngươi làm... thánh giáo cũng không biết, bất quá bọn họ sẽ nhân cơ hội này, đại tứ tuyên dương chúng thần chúc phúc ngươi, chúc phúc cho lãnh địa của ngươi, giúp ngươi giải quyết tai hại Ngư nhân... bây giờ ngươi là sứ giả của thần trong lòng dân chúng New Zealand.



- Thánh giáo am hiểu nhất là cái này a.

Đỗ Trần cười lạnh, nhìn ra biển rộng, trong lòng trầm xuống, xa xa nước biển màu xanh được ánh nắng chiếu rọi, ẩn ẩn lộ ra ánh đỏ nhàn nhạt.



Bốn ngày nay, huyết sắc còn chưa tan hết.



Máu tươi của mười vạn sinh linh.



Nhưng chúng nó đáng chết, không phải sao? Hơn nữa... đáng chết không chỉ có chúng.



Hít sâu một hơi, Đỗ Trần dừng chân: 

- Porter, ngươi nghĩ cái gì thì nói cho ta? Không quan hệ tới cảng New Zealand chứ gì.



Porter ngậm miệng, nhìn Đỗ Trần một chút, đột nhiên cười nói: 

- Là thủ khúc mà ta tấu trên pháo đài phòng biển chứ gì? Đó là Tuyết Ny sư phụ truyền thụ cho ta... kỳ thật ta còn có một vị sư tỷ rất thần bí, nàng đàn tấu so với ta hay hơn nhiều.



Đỗ Trần mỉm cười lắc đầu.



Porter nháy mắt, lại nói: 

- Vậy ngươi muốn ta giải thích, lai lịch năng lực quân chính của ta? Ta đã nói rồi...



Đỗ Trần phe phẩy ngón tay cắt đứt hắn nói, cười nói: 

- Ngươi không muốn hỏi, ta dựa vào cái gì để nháy mắt tiêu diệt mười vạn Ngư nhân sao?

Liên Hoa Bảo Giám