Liên Hoa Bảo Giám

Chương 297 : Một người diệt ba trăm Ám Ảnh quân, thần cũng vị tất có thực lực đó

Ngày đăng: 01:04 19/04/20




Từ mặt sau đi lên, nắm lấy Ám Ảnh giáo phụ, hô lớn: 

- Ba trăm người bị tiêu diệt? Nhưng đó là huynh đệ tinh duệ nhất Ám Ảnh điện! Đối thủ xuất động bao nhiêu? Một vạn? Hai vạn?



Ám Ảnh giáo phụ vốn trọng thương, bị Thomas vỗ kêu vừa nắm lấy, càng cuống càng đau đớn, hắn lắc lắc đầu: 

- Không phải quân đội nhân loại...



- Vậy là đại quân Long tộc đóng ở núi Miguel phát hiện các ngươi sao? Nhưng huynh đệ Ám Ảnh quân ba người có thể đấu với một cự long! Chẳng lẽ Long tộc suất lĩnh mấy trăm Trùng bay tới?



Ám Ảnh giáo phụ thở dài một hơi, đẩy Thomas ra.



Thomas vội la lên: 

- Ngươi nói mau! Chẳng lẽ đối thủ dùng đại quy mô chiến tranh thánh khí?



Ám Ảnh giáo phụ miễn cưỡng đẩy Thomas ra: 

- Chấp pháp đấu thần, đối thủ không phải quân đội, cũng không phải bọn cự long... đối thủ chí có.... một người.

Ám Ảnh giáo phụ nói nhưng chữ cuối cùng lạnh như bưng, sau đó...



Thiên Mục thần điện tĩnh lặng, rất tĩnh lặng! Thật sự rất an tĩnh.



Giáo hoàng chậm rãi ngước đầu lên, quang mang của thủy tinh kim đang trên đỉnh thần điện khiến hắn có chút nhắm mắt.



Tối nay, là một đêm rất thú vị! Đầu tiên là Đỗ Trần thần bất ngờ đánh bại Long thần Samuel, tiếp đó, ba trăm Ám Ảnh quân bị diệt tuyệt... nhận được một vương kỳ, lại mất đi ba trăm binh kỳ! Được? Mất?



Người chết đi có thể tìm người thay thế, nhưng, bọn họ chết rất bất ngờ, cũng quá không đúng lúc.



Giáo hoàng thu hồi ánh mắt đang nhìn thủy tinh kim đăng trên đỉnh điện, hỏi: 

- Ám Ảnh, nói chuyện đã trải qua cho đại biểu chúng thần trên đời! Francis, ngươi cũng cùng nghe với ta.



Ám Ảnh giáo phụ là một lão nhân cao gầy, mặc dù là mặc một kiện trường bào màu đen, dung mạo ẩn hiện, thấy không rõ, nhưng từ tóc bạc rũ xuống có thể phán đoán tuổi của hắn, mà giờ phút này hắc bào trên người hắn đầy vết rách, máu đỏ, nước, nước hủ thực hắc bào, ẩn ẩn có thể nhìn cả da tay đang rữa nát của Ám Ảnh giáo phụ.


Đỗ Trần đi ra Thiên Mục thần điện, đi ngang qua bên người hai tên thị vệ, hắn mặc trường bào tuyết trắng, ưu nhã, tuấn lãng, mỉm cười thân thiết: 

- Mọi người khổ cục rồi.



Tóc vàng theo gió đêm bay bay, nhất thời nhận được sự thân thiện của vô số binh sĩ đối với tân nhiệm giáo phụ.



Nhưng vừa quay đầu, Đỗ Trần đột nhiên khóe miệng nhếch lên trào phúng: 

- Samar lão nhi, yên tâm, ngày mai lão tử nhất định ủng hộ ngươi lấy được tân thánh khí… chỉ cần tân thánh khí còn tại đó.



Trong trướng bồng của hắn, Dịch Cốt dùng hắc vụ bao phủ Andy tuyết lang đang ngủ khò khò, Ariza ôm tiểu Bối Bối cùng ăn thịt bò, vừa thấy Đỗ Trần tiến tới, Dịch Cốt nói: 

- Thiếu gia, xin lỗi, ta đêm qua dò xét Nguyệt hồ đã sơ thất.



- Không quan hệ! Ngay cả giáo hoàng đều bị lừa, ngươi tự trách cái gì?

Đỗ Trần từ tay Ariza cầm lấy mấy miếng thịt bò, nhưng không cho vào miệng mà nói: 

- Xuất hiện đại sự rồi.



Dịch Cốt nói: 

- Đích xác, tân thánh khí nọ khiến cho Minh Nguyệt Tử Thủy đao của ta rên rỉ thần phục, vậy cho thấy nó tuyệt không phải thánh khí bình thường! Sợ rằng ngày mai Thiên Mục lâm sẽ xảy ra một hồi đại chiến.



Đỗ Trần vươn một ngón tay, phe phẩy: 

- Đối với thiếu gia ta mà nói, chỉ cần có quan hệ tới thánh khí, thì là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới! Đại sự của ta chỉ là... Constantine bị người cứu đi.



Dịch Cốt có chút sững sờ, lập tức cười lạnh nói: 

- Đừng nói hắn cơ hồ không thể tỉnh lại, cho dù tỉnh lại, ta bây giờ tự tin cùng hắn chính diện giao phong mà bất bại.



Đỗ Trần hai tay ôm mặt, trầm giọng nói: 

- Constantine dù khả năng tỉnh lại phi thường nhỏ, nhưng chúng ta không thể không đề phòng! Dịch Cốt, hôm nay đánh một trận, Long thần thương thế không nhẹ, ta nghĩ tứ đại thần thánh cự long nhất định đi bảo vệ Long thần! Trong cả hành cung núi Miguel không có ai là địch thủ của ngươi.



- Ngươi mang Đỗ Tư theo một chuyến, cần phải tra rõ tất cả về Constantine, ta muốn xem, ngoại trừ Kinh Ức sơn cốc mà giáo hoàng nói không có khả năng, hắn tới cùng còn có bằng hữu nào, có thể vì hắn ra tay mà cùng giáo đình thành địch! Hừ, giáo hoàng không nói, ta không thể tra ra sao?

Liên Hoa Bảo Giám