Liên Hoa Bảo Giám

Chương 3 : Thế Giới Đấu Thần

Ngày đăng: 01:01 19/04/20






"Ồ! Shigeru tổ tiên trên cao, đệ đệ thân yêu của ta hóa thành thông minh rồi!"



Steven phản ứng sớm nhất, hắn chạy đến dưới bức tượng giữa quảng trường rồi đối mặt với bức tượng kỵ sĩ lạy như tế sao. Đó là tổ tiên gia tộc St. Kain, thánh huy đấu thần thập cấp - Shigeru.



"Ngươi..." 

Phụ thân Anginus muốn nói lại thôi, nhìn Đỗ Trần từ trên xuống dưới, nói: 

"Ừm, biết rồi!"



Lão đưa mắt qua chỗ Fuye: 

"Francis đã không chết, thần trí cũng bình thường rồi, ngươi cũng không cần đi nữa hãy ở lại dạy nó đọc sách."



Fuye còn đắm chìm trong vui mừng vì thần trí Francis đã trở lại bình thường, liên tục gật đầu: 

"Vâng, tại hạ nhất định dạy thiếu gia thành một vị quý tộc xuất sắc."



"Được rồi, Steven, Charles, chúng ta về thôi!"



Anginus gọi hai đứa con. Lão nhìn lên trời, dường như với việc đứa con ngốc nghếch trở nên thông minh không có chút phản ứng nào.



Đỗ Trần cảm thấy kỳ quái, bước tới trước cười: 

"Phụ thân, con thông minh rồi, chẳng lẽ người không cao hứng sao?"



"Có gì mà cao hứng?" - Anginus không muốn trả lời Đỗ Trần quay người đi vào trang viên.



Nhị ca Charles liếc nhìn Đỗ Trần, cười lạnh: 

"Ngươi không còn là thằng ngốc tam thiếu gia của thành St. John nữa, nhưng ngươi vẫn còn là sự sỉ nhục của gia tộc St. Kain. Bọn quý tộc vẫn nói: Trời ạ, hậu duệ của thánh huy đấu thần Shigeru không ngờ lại không thể tu luyện đấu khí, đúng là chuyện đáng cười nhất trên đại lục Iaeste."



Hắn bực tức nhìn Đỗ Trần, rồi chắp tay hướng về bức tượng giữa quảng trường: 

"Gia tộc St. Kain đứng vững ngàn năm chẳng ngờ lại sinh ra cái thứ như ngươi, đúng là sự sỉ nhục! Ngươi biết bọn đấu thần nói thế nào không?" - Hắn tiếp lời - "Có biết không? Shigeru tóc hồng có một đứa hậu duệ tóc vàng, mà hậu duệ đó lại không thể tu luyện đấu khí."



Nói xong, hắn đuổi theo Anginus cùng vào trang viên.



Đỗ Trần ngây người đứng im tại chỗ, hắn muốn phát hỏa, nhưng tình cảm của Francis lại khiến hắn cực kỳ thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng. Một đứa con ngốc sau khi chết sống lại, lại còn thông minh ra nhưng Anginus chẳng có chút vui mừng nào, thậm chí còn có chút căm ghét. Hắn làm sao không chết luôn cho rồi?




Hại Đỗ Trần? Ha ha, hắn hai mươi mấy năm làm nghề trộm cắp, trừ lúc bị cái lão "Bồ Đào" đạo trưởng hại cho một lần còn thì chưa bao giờ chịu thiệt, đều là hắn hại người khác. Đỗ Trần đứng dậy khỏi ghế: 

"Fuye bá bá, ta muốn đi ra ngoài dạo, xem thành St. John thế nào."



"Cũng hay, gọi Ariza đi theo ngươi. Đến tối nhất định phải về ăn tối."



Đỗ Trần dẫn Ariza ra khỏi trang viên. Trên đường, người hầu, võ sĩ nhìn dáng vẻ hắn đều lộ vẻ kỳ quái, dường như chưa thích ứng với việc tam thiếu gia đột nhiên biến thông minh.



Đỗ Trần cũng không để ý đến những người đó, ra khỏi cửa nhảy ngay lên lưng Ariza, hỏi: 

"Ngươi chạy nhanh không?"



"Ta có thể đuổi kịp chiến mã."



"Vậy thì tốt, cõng ta chạy bừa đi, tới chỗ nào đông người ý."



Ariza đối với mệnh lệnh của Đỗ Trần không hiểu mấy, hắn ngẩng cái đầu trọc lên hỏi:

"Sao lại thế?"



"Bảo ngươi chạy thì cứ chạy, đến tối thiếu gia mời ngươi ăn vú trâu."



Nghe thấy vú trâu mắt Ariza sáng lên, tròn mắt rồi chạy.



Đỗ Trần ra ngoài một mặt để hiểu thế giới này hơn, mặt kia là hắn không ngồi im được. Liên Hoa Bảo Giám lại dùng mấy chữ "gần gũi nữ sắc" không ngừng dụ hoặc hắn đi làm việc tốt.



Ariza cắm đầu chạy, Đỗ Trần cũng không nhàn hạ, hắn tập trung toàn bộ tinh thần lên mông.



Trời không phụ người có lòng. Cuối cùng, lúc Ariza từ khu quý tộc phía đông thành chạy tới khu bình dân phía nam, mông Đỗ Trần truyền lại cảm giác tê tê.



Có việc tốt để làm rồi.



"Mau, Ariza, chạy về hướng kia!" - Đỗ Trần chỉ một con hẻm nhỏ hưng phấn hét lớn.

Liên Hoa Bảo Giám