Liên Hoa Bảo Giám

Chương 312 : Ân nhân

Ngày đăng: 01:04 19/04/20




Nhẹ nhàng cắt một khối da nhỏ trên người Steven, Đỗ Trần dùng thánh quang khép lại miệng vết thương: 

- Đỗ Tư, ngươi tạm thời ở lại thân thể đại ca, một khi đại ca gặp nạn, ngươi dùng Liên Hoa cứu hắn đi! Nếu ta cuối cùng không thể thành công giúp đại ca thoát tội, đại ca bị đưa lên hỏa hình... ngươi hiểu nên làm gì rồi chứ!



- Hiểu, ta là con bài cuối cùng của ngươi, cam đoan khi Steven phải chết sẽ lộ ra vương bài.



Đỗ Trần hít một hơi, mùi vị hôi thối của tử lao cùng bộ dáng thất hồn lạc phách của đại ca khiến hắn có chút đau xót, cắn răng, xoay người rời khỏi tử lao.



Xe ngựa đợi trước cửa lễ pháp bộ, sau khi xử lý sự vụ Ilan lên xe: 

- Đại nhân, hết thảy đều an bị tốt, Lanning không ai biết hôm nay ngài tới gặp Steven.



Tâm tình chịu áp lực nặng nề, Đỗ Trần điều chỉnh một chút, nụ cười lại hiện trên mặt, vỗ vỗ đầu vai Ilan: 

- Tốt lắm, Ilan người làm phi thường tốt, chuyện hôm nay ta sẽ nhớ kỹ.



- Đây là việc Ilan phải làm, đại nhân quá khen rồi.



- Ta nói lời nói thật! Ngắn ngủi một năm mà có thể từ thư ký quan thành hình ngục quan, năng lực của ngươi khiến cho người ta không thể không sợ hãi mà than thở.

Đỗ Trần lấy ra mấy ngân phiếu, nhét vào tay Ilan.



- Đại nhân, ngài làm gì vậy? Có thể vì đại nhân ra sức là vinh hạnh của Ilan...

Thấy rõ trong tay là hồng sa kim phiếu, còn có số trên mặt là bao nhiêu, Ilan nuốt nước bọt, không từ chối nữa.



Đỗ Trần cười nói: 

- Khư khư mấy kim tệ thôi, quan trường Lanning ta hiểu rõ, thánh giáo dù tài bồi ngươi, nhưng ngươi trên mình cũng cần chút tiền, trên dưới tạo nhân tình không phải tốt sao? Đừng cự tuyệt, đại ca ta sợ rằng phải phải ở nơi của ngươi lâu dài, ngươi giúp ta chiếu cố hắn cho tốt.



Nói xong, Đỗ Trần phủ lên hắc bào, xuống xe.



Ilan nhìn cư phiếu trong tay, không thể tư nghị cười nhạo: 

- Mấy "Kim tệ"? Đổi "Mấy kim tệ" này thành kim chuyên có thể đè chết người... danh hào "thủ phú" của Francis tại Lanning quả không hư a.



- Ô! Không đúng a.

Ilan bừng tỉnh: 

- Francis sớm vì lãnh địa của mình tán gia bại sản, tiền của hắn... không phải đều lấy từ thánh giáo sao?



Dụng tiền của giáo hoàng thu phục mật thám của thánh giáo, điều này khiến cho tâm tình của Đỗ Trần tốt hơn rất nhiều! Có thể tưởng tượng hình dáng vừa rồi của Steven, hắn vô luận thế nào cũng không cười nổi.
- Helen tiểu thư, Susan vừa xem náo nhiệt của nhân loại. Hơn nữa, đây là nhà của Francis.



Helen nhíu mày: 

- Nhà của Francis có chuyện gì? Vị thần nhiều lần cứu chúng ta không phải chính thức là Francis, bất quá mượn thân phận tên ngu ngốc kia thôi... đi mau, cha đang chờ sốt ruột.



Susan lại lè lưỡi: 

- Chủ nhân Ted cũng tới sao? Chúng ta đi mau.



Nàng cùng Helen xoay người rời khỏi đám đông, đi tới bên người Ted, Helen nói: 

- Cha, chúng ta có thể ra đi... ngài, ngài nhìn gì vậy?



- Là nàng! Helen, ngươi xem pho tượng ở cuối góc kia.

Ted có chút thất thần, lặng lẽ chỉ vào một pho tượng.



Helen vừa nhìn cả kinh: 

- Hình như! Cha, pho tượng phu nhân kia, giống hệt vị phu nhân đã cứu chúng ta! Nhưng... nàng rõ ràng còn chưa chết a, sao lại có người làm linh vị cho nàng?



Ted có chút lắc đầu, ánh mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm pho tượng: 

- Việc lạ, nếu nói chỉ là trùng hợp - trang viên St. Kain có một vị phu nhân qua đời có dung mạo giống hệt ân nhân của chúng ta! Nhưng cũng không có khả năng giống tới mức này.



- Đúng vậy.

Susan cuống quít gật đầu: 

- Chủ nhân ngươi xem khí chất của pho tượng kia, rõ ràng giống ân nhân của chúng ta! Chủ nhân ngươi chờ chút, ta đi thăm dò phu nhân kia rốt cục là ai.



Ted thở dài: 

- Ai, hai năm trước vị phu nhân kia đã cứu một nhà chúng ta, còn đưa chúng ta tới tam đại lục, nhưng không chịu lưu lại tính danh, nếu hôm nay pho tượng kia thật là nàng, có thể biết tính danh của nàng, vậy thật tốt quá.



Helen gật đầu tán đồng.



Không bao lâu, Susan trở về, la lên: 

- Chủ nhân, tiểu thư, tra rõ rồi! Kia là phu nhân của Angius, mẫu thân của Francis, Mayfair.

Liên Hoa Bảo Giám