Liên Hoa Bảo Giám

Chương 33 : Âm Thanh Báo Điềm Xấu (1)

Ngày đăng: 01:01 19/04/20






Ở cách trang viện St. Kain không xa, người mặc đồ màu lam không thể là ai khác ngoài Avril, người mặc trang phục màu đỏ là công chúa Yuna, đi theo bọn họ là mười mấy vệ sĩ.



"Lo lắng làm gì, đến từ biệt họ đi!" - Steven đẩy vai Đỗ Trần một cái rồi nhanh chóng chuồn đi - "Ta đi chuẩn bị xe ngựa, một lát nữa ta sẽ tới đón đệ."



Đỗ Trần cười khổ, đành đi tới chỗ hai cô nương xinh đẹp nhất thành St. John.



"Công chúa tôn kính, Avril tiểu thư, hai người ổn chứ?"



"Ta thì còn có thể nhưng Avril gần đây không tốt lắm." - Yuna công chúa nhìn Đỗ Trần từ trên xuống dưới.



Nhiều ngày không gặp, Francis quả thực có thay đổi lớn, trước đây trông hắn có vẻ yếu ớt nhưng hiện tại hoàn toàn ngược lại, hắn trông anh vũ bất phàm, khó trách Avril động tâm.



Mới nhìn thoáng qua, Avril đã đỏ mặt không biết nói gì. Ai, tiểu muội ngốc nghếch, ngươi thật không biết nói chuyện mà.



Nàng đẩy Avril một cái.



Avril giật mình bừng tỉnh, vội la lên: 

"Ồ, dạo này ta rất ổn, sáng nay ta ăn thịt nướng và nấm, đây là bữa trưa ta chuẩn bị để ngài ăn trên đường..." - Đỗ Trần bắt đầu cảm thấy đau đầu.



Nói thật, hắn sợ nhất là con bé Avril, công chúa Yuna mặc dù cảm thấy hứng thú với hắn nhưng cũng chỉ là hứng thú nhất thời, một vị công chúa cả ngày tham gia tửu yến còn loại thiếu niên nào chưa thấy qua? Đỗ Trần không hề ảo tưởng rằng nàng thích mình.



A, làm sao để chuồn đây?



Đỗ Trần đau đầu một hồi đành ngẩng đầu giả bộ nhìn trời, cười nói: 

"Ai, nếu hai vị không muốn nói gì nữa thì cho phép ta cáo từ!"



Nói xong hắn xoay người đi liền.



"A!"
Hắn hô lớn: 

"Các vị đương gia phía trước là ai vậy? Chúng ta là đoàn xe của gia tôc St. Kain, bên trong là tiền do thần thánh giáo quyên tặng để giúp bệ hạ Bargnani cứu trợ vùng bị thủy tai."



Từ đám cướp đi ra một đại hán hói, trên người chỉ mặc độc một chiếc khố ngắn, trên tay cầm một thanh lang nha bổng lớn: 

"Hắc hắc, lão tử không cần biết ngươi là ai, để lại tiền bạc thì ta sẽ cho các ngươi một con đường sống, nếu không..."



Oanh!



Hắn nện cây lang nha bổng xuống đất, tạo thành một cái hố lớn.



Ai, Đỗ Trần lắc đầu, bọn thổ phỉ này, toàn bộ đều là người của xã hội đen, kiếm sống bằng việc dọa người, thế mà bọn này dọa người khác lại không có chút tính chuyên nghiệp gì cả sao?



Đỗ Trần dùng ánh mắt đánh giá của kiếp trước nhìn lên người đại hán phía trước rồi nói:

"Ai, vô dụng quá!"



"Tên tiểu tử nhà ngươi còn dám thóa mạ lão tử sao! Các anh em, động..."



Hắn còn chưa kịp nói xong, từ xe ngựa vang lên một tiếng rống lớn: 

"Ngươi dám đe dọa thiếu gia, ta sẽ cho các ngươi một trận!"



Ariza nhảy từ xe ngựa ra, chạy thẳng về phía bọn cướp.



Ở đây, ngay lúc này.



Oanh ầm!



Nghe tựa như băng thiên liệt địa từ trên trời giáng xuống, tiếng động to đến mức có thể cả đấu thần thế giới đều nghe thấy.

Liên Hoa Bảo Giám