Liên Hoa Bảo Giám

Chương 421 : Trận chiến vì đảo Borg - Gặp lại Arthur

Ngày đăng: 01:05 19/04/20




Nói thì chậm nhưng khi lại đó rất nhanh. Một mảng kiểm quang ngân hắc sắc đột nhiên từ trên đỉnh tháp Linh Lung tràn ra, kiềm ảnh đầy trời ùn ùn rơi xuống nghênh đón Hải Hoàng Sainz đang bay lên.



- Lễ vật tốt!

Sainz cười lạnh lùng, trở tay ngưng kết một đạo thủy quang biến thành hình tam xoa kích, từ dưới lao lên ứng đón, kiếm quang đầy trời hợp lại làm một, rầm một tiếng cùng tam xoa kích lao vào nhau. Kết quả đầu tam xoa kích của Hải Hoàng bị đánh tan hình dạng, mà kiếm quang từng màng vỡ vụn, theo gió tiêu tán.



Hải Hoàng lơ lửng ở không trung, cười to: 

- Không tệ! Ngươi đánh không thắng ta, nhưng mơ hồ sức mạnh đã chạm tới thập cấp phong hào, cũng có tư cách luận bàn với ta! Ba tháng gần nhất cùng ta qua lại, ngươi... A ha ha!



Một chuỗi cười điên cuông vang lên:

- Ra đây đi, Đại nguyên soái hạm đội phương bắc Renault... Vương tử Arthur!



Một bóng người toàn thân hắc y từ trên tháp Linh Lung bắn xuống, bay qua bên người Hải Hoàng lại không hề dừng lại một chút, chỉ quay đầu cười thản nhiên:

- Lễ vật đã đưa tới, Hải Hoàng bệ hạ, ta đợi hồi lễ của ngươi!



Dứt lời, hắn phiêu nhiên rơi xuống trước mặt Đỗ Trần, dưới chân chấn nát phiến đá trên đất, để Hải Hoàng hóng gió ở không trung.



Ba năm không gặp, Arthur cao lên rất nhiều, thân hình tuấn lãng đỉnh bạt, mái tóc dài màu vàng tùy ý xõa trên đầu vai, đại nguyên soái hắc sắc tỏa giáp bó sát người, mà sau lưng hắn đeo một thanh cự kiếm màu đen, chuôi kiếm to bằng bàn tay, phối hợp với khuôn mặt lãnh ngạo của hắn, càng hiện ra hào khí bức nhân.



Tiểu vương tử Goethe đi ở sau lưng Đỗ Trần rụt cổ lại:

- Lão thiên a, sư phụ, đây là thằng nhóc thối năm đó bị ta truy sát sao?



Arthur cũng nhìn thấy Goethe, còn mắt lạnh lùng quét qua, dọa Goethe sợ run cả người, nhưng lại cười nói: 

- Francis, hắn gọi ngươi là sư phụ?



Đỗ Trần rảo bước về phía trước, cười nói: 

- Luận về bối phận, hắn cũng phải gọi ngươi một tiếng sư thúc! Thế nào, ngươi không phải là muốn tìm tiểu sư điệt tính toàn nợ cũ năm đó đấy chứ?



- Ta đã khi nào nhỏ nhen như thế? Muốn tính sổ, cũng phải tìm sư phụ ngươi tính toán!



Hai người mặt đối mặt đi tới cùng một chỗ, đột nhiên đều vung nắm đấm, "Rầm" đối một quyền, tiếp cùng lớn tiếng cười to.


Đỗ Trần lại nói: 

- Bây giờ ta đang tra xét việc di thể chúng thần mất tích, cũng phải tra rõ tổ tiên của chúng ta - Wolfe sau khi đi Thương Khung đại lục đã làm gì... ngoài ra, ta còn muốn đảo Borg.



Arthur hơi chút kinh ngạc, nhưng không hề hỏi tới Đỗ Trần vì sao muốn đảo Borg. Hắn trầm ngầm chốc lát, nói: 

- Việc tổ tiên Wolfe sau khi đến Thương Khung giao cho ta, việc di thể chúng thần thì ngươi tự đi làm, bất quá đảo Borg là thứ yêu thích của Sainz…



Nhìn thấy nụ cười tự tin của Đỗ Trần, hắn cũng cười cười:

- Ngươi cứ phóng tay mà làm, hai mươi vạn đại quân dưới cờ của ta sẽ ngay trong đêm bắc thượng, muốn làm gì, cho ta một lời!



Một lời hứa bình thường, vậy là đủ rồi.



Đỗ Trần uống cạn bình rượu cuối cùng, giũ trường bào đứng lên:

- Đa tạ, ta cũng nên đến bái kiến lão gia tử của nhà Tucker rồi!



- Chờ chút!

Arthur đột nhiên cúi đầu, âm thanh cũng rất thấp:

- Việc vừa rồi ngươi nói, chỉ giới hạn trong hai người chúng ta biết được không? Nhất là đừng cho gia gia của ta biết!



Đỗ Trần ngạc nhiên nói: 

- Sư Tâm vương mặc dù cùng cha ngươi phát sinh ra rất nhiều việc, nhưng ông dù sao cũng là đời sau của Wolfe và A Nhược, vì sao...



- Ài!

Arthur u ám thở dài:

- Như truyền ngôn của tam đại lục, hôm nay Sư Tâm vương, quả thật là một con sư tử già không răng rồi...



Lời đồn này Đỗ Trần đã nghe qua không biết bao lần, hơn nữa từ hệ thống tình báo của Thánh giáo hắn cũng càng biết chi tiết tin tức này - Hùng tâm tráng chí của Sư Tâm vương đã bị một nữ nhân làm tiêu biến hết sạch.



Lời của Arthur cũng nghiệm chứng lời đồn mà Đỗ Trần đã biết: 

- Việc gia gia ta biết, nữ nhân kia cũng sẽ biết, nhưng ta nhìn không thấy tâm tư của nữ nhân kia, cho nên ngay cả gia gia, ta cũng che giấu!

Liên Hoa Bảo Giám