Liên Thành Quyết

Chương 21 : Đã què chân lại gặp công sai

Ngày đăng: 14:17 18/04/20


Lão gia nhân kia lộ vẻ mừng vui nói:



– Tệ chủ nhân đã tới kìa! Các hạ nói chuyện với hai vị đó.



Tên đầu lãnh bọn ngư phủ biến sắc hỏi:



– Có phải Linh Kiếm song hiệp không?



Nét mặt hắn biến đổi thành cao ngạo nói tiếp:



– Linh Kiếm song hiệp thì đã ra sao? Bọn họ đến bên sông Trường Giang này mà diệu võ dương oai là không được đâu...



Hắn chưa dứt lời, hai người kỵ mã đã lao tới nơi.



Trước mắt Địch Vân bỗng sáng lòa. Hai con ngựa một trắng một vàng đều là thần tuấn cao lớn, yên cương rực rỡ.



Người cỡi trên lưng ngựa vàng là một thanh niên nam tử lối, tuổi, mình mặc áo vàng, thân hình cao mà gầy.



Người cưỡi ngựa trắng là một thiếu nữ, vào trạc trên dưới hai chục tuổi.



Nàng mặc áo trắng nồm nộp. Vai bên trái đeo một bông hoa hồng lớn bằng nhiễu điều. Nước da hơi đen nhưng tướng mạo rất xinh đẹp.



Cả hai người lưng đeo trường kiếm, tay cầm roi ngựa.



Hai con ngựa vừa cao vừa dài. Con vàng cũng như con trắng, toàn thân không lẫn một sợi lông khác màu sắc.



Vành nhạc đeo trên cổ ngựa vàng bằng hoàng kim vàng rực. Vành nhạc của ngựa trắng đúc bằng bạch ngân trắng toát.



Đầu ngựa không ngớt lắc lư. Nhạc vàng bật lên tiếng loảng xoảng. Nhạc bạc phát ra thanh âm leng keng. Thanh âm hai vành nhạc khác nhau mỗi thứ một vẻ mà đều rất lọt tai.



Trông toàn thể thì người đẹp ngựa hay. Suốt đời Địch Vân chưa từng gặp nhân vật nào tề chỉnh và sang trọng như hai người này. Chàng không khỏi khen thầm trong bụng:



– Thật là phong lưu rất mực!



Chàng thanh niên nhìn lão già hỏi:



– Thủy Phúc! Có tìm được cá chép không? Sao còn ở đây làm chi?



Lão gia nhân kia tên gọi Thủy Phúc đáp:



– Uông thiếu gia! Lão nô kiếm được một đôi Kim sắc lý ngư, nhưng... nhưng bọn họ đã không chịu bán lại còn động thủ đánh người.



Thanh niên ngó xuống đất thấy giỏ cá cắm mũi cương tiêu liền hỏi:



– Chà chà! Ai đã phóng mũi ám khí cực độc này?



Y vung roi ngựa một cái cho đầu roi quấn lấy mũi cương tiêu rồi giựt lên.



Thanh niên nhìn thiếu nữ nói:



– Sanh muội! Sanh muội hãy coi đây. Đúng là Yết vỹ tiêu, hễ đụng vào máu là sưng lên.



Thiếu nữ ngó mũi tiêu dõng dạc hỏi:



– Ai đã sử dụng mũi tiêu này? Nói mau đi!



Thanh âm nàng vừa trong trẻo vừa vang dội.



Tên đầu lĩnh bọn ngư phủ cười lạt, tay nắm đốc đao trên lưng, đáp:



– Mấy năm nay Linh Kiếm song hiệp nổi danh trên chốn giang hồ. Thiết Võng Bang trên sông Trường Giang khi nào lại không biết? Nhưng các vị tới đây để khinh khi bọn ta, e rằng không phải chuyện dễ dàng.



Giọng nói của hắn vừa cứng vừa mềm, hiển nhiên không tỏ ra khiếp nhược mà cũng chẳng muốn gây mối tranh chấp với Linh Kiếm song hiệp.



Thiếu nữ nói:



– Thứ Yết vỹ tiêu này làm cho người ta thủng tim nát thịt, cực kỳ tàn độc!



Gia phụ đã nói không ai được dùng đến nó. Chẳng lẽ các hạ lại không biết? May mà các hạ không dùng nó để bắn người, chỉ bắn vào cái giỏ để luyện tập thì cũng chẳng sao.



Thủy Phúc nói:



– Thưa tiểu thư! Không phải đâu. Người này phóng độc tiêu bắn lão nô. May nhờ tiểu sư phụ đây với lấy giỏ cá liệng ra mới ngăn chặn được. Nếu không thì lão nô đã uổng mạng rồi.



Lão vừa nói vừa trỏ vào Địch Vân.



Địch Vân ngấm ngầm khó chịu tự hỏi:



– Sao lại một người kêu ta bằng tiểu sư phụ, một kẻ mắng ta là tên tiểu tặc trọc đầu. Ta có làm sư bao giờ đâu?



Thiếu nữ nhìn Địch Vân lẩm bẩm gật đầu mỉm cười tỏ ý cám ơn.



Địch Vân thấy nụ cười của nàng tươi như hoa nở càng xinh đẹp bội phần.



Bất giác mặt chàng nóng bừng, rất lấy làm hổ thẹn.



Chàng thanh niên nghe Thủy Phúc nói vậy, lập tức sa sầm nét mặt tựa hồ bao phủ một làn sương dầy đặc, nhìn tên đầu lĩnh bọn ngư phủ hỏi:



– Có đúng thế không?



Chàng không chờ đối phương trả lời, vung roi ngựa một cái.



Mũi cương tiêu quấn ở đầu roi bay ra rít lên vù vù rồi cắm phập vào thân cây liễu cách đó mười mấy trượng. Thủ kình mãnh liệt khiến cho người ta phải kinh hãi.
– Linh Kiếm song hiệp lại tới đây. Ta có nên ra đón họ để giải thích vụ hiểu lầm này không? Ta chẳng có tội gì mà bị họ cho ngựa xéo gẫy chân thành trọng thương. Nếu không nói rõ cho họ biết, há chẳng oan uổng lắm ru?



Nhưng ít lâu nay chàng chịu đau khổ đã nhiều, bị người khinh khi cũng lắm.



Mỗi khi gặp tai họa, chàng chỉ than thân trách phận.



Rồi chàng tự nhủ:



– Đời ta tiền định gặp toàn chuyện oan khuất. Ta đã chịu đựng nhiều rồi thì có bị họ bắt chịu thêm một lần nữa cũng chẳng sao.



Tiếng nhạc ngựa mỗi lúc một gần. Địch Vân quay mặt vào tường, không muống chạm trán Linh Kiếm song hiệp.



Giữa lúc ấy đột nhiên có người vỗ vai chàng cười nói:



– Tiểu sư phụ! Tiểu sư phụ gây nên nhiều chuyện hay quá! Thái gia mời sư phụ đi!



Địch Vân giật mình kinh hãi quay đầu nhìn lại thấy bốn tên công sai. Hai tên đi trước cầm thước sắt và dây lòi tói. Hai tên đi sau tay cầm đơn đao, vẻ mặt nghiêm trọng ra chiều giới bị.



Địch Vân bật tiếng la:



– Trời ơi!



Chàng đứng dậy, tiện tay chụp lấy đĩa thịt trên bàn liệng vào gã công sai mé tả.



Tiếp theo chàng đưa khuỷu tay hất bàn lên cho cơm canh đổ cả vào tên công sai thứ hai.



Chàng nghĩ bụng:



– Bọn công sai ở phủ Giang Lăng đã rượt tới nơi. Nếu ta bị bọn chúng bắt đem đi, lọt vào tay Lăng Thoái Tư thì liệu còn sống được chăng?



Hai tên công sai bị Địch Vân đổ cơm canh nóng vào người một cách đột ngột, vội lùi lại phía sau.



Địch Vân cướp đường chạy đi. Nhưng chân vừa cất bước, đã loạng choạng người đi suýt nữa té nhào.



Nguyên trong lúc hoảng hốt, chàng quên mất mình đã bị gẫy giò chân bên trái.



Tên công sai thứ ba liền thừa cơ vung đao chém tới.



Địch Vân tuy mất võ công, những đối phó với bọn công sai bị thịt hãy còn dư lực. Chàng chụp lấy cổ tay hắn bóp mạnh một cái, lập tức đoạt được đơn đao.



Bốn tên công sai thấy trong tay chàng đã cầm binh khí khi nào còn dám tới gần, chỉ lớn tiếng kêu réo.



Một tên hô:



– Tên thái hoa dâm tăng toan hại người!



Tên khác la:



– Huyết đao ác tăng lại can phạm án tích.



Tên nữa reo:



– Dâm tăng cưỡng gian hạ sát tiểu thư nhà quan hiện ở đây rồi.



Mọi người trong thị trấn nghe chúng kêu la tới tấp chạy đến, nhưng thấy Địch Vân mặt đầy máu me, khắp người bị thương, hình trạng rất khủng khiếp, ai nấy chỉ đứng đằng xa mà nhìn, không dám đến gần.



Địch Vân nghe bọn công sai la lối om sòm, tự hỏi:



– Chẳng lẽ phủ Giang Lăng phái người tróc nã đích danh ta?



Chàng lớn tiếng quát:



– Sao các ngươi lại ăn nói hồ đồ? Ai là thái hoa dâm tăng?



Tiếng nhạc loảng xoảng, leng keng vang lên. Một con ngựa vàng một con ngựa trắng song song đi tới.



Linh Kiếm song hiệp ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống đã coi rõ mọi sự.



Hai người ngó thấy Địch Vân không khỏi sửng sốt vì nhận ra nét mặt rất quen thuộc, lập tức hiểu ngay là Huyết đao ác tăng đã cải trang để che dấu bản tướng.



Lại nghe một tên công sai hỏi:



– Đại sư phụ! Đại sư phụ đã hưởng phong lưu khoái lạc, cái đó không quan hệ lắm, nhưng tại sao sau khi bẻ hoa rồi còn vung đao chém chết con nhà người ta?



Một tên công sai nói tiếp:



– Đã là trang hảo hán thì mình làm mình chịu. Đại sư phụ hãy theo bọn ta lên huyện để quan trên xử đoán.



Một tên công sai khác nói:



– Đại sư phụ mua áo mua mũ cải trang đã bị anh em trông thấy rồi. Bữa nay đại sư phụ không trốn thoát được đâu, nên ngoan ngoãn chịu trói đi là hơn.



Địch Vân tức giận quát:



– Các ngươi đừng nói nhăng nói càn, đổ oan cho người ngay.



Một tên công sai nói:



– Vụ này quyết không oan uổng rồi. Tối hôm ấy đại sư phụ vào trong phủ Lý Cử nhân, cưỡng gian rồi hạ sát hai vị Lý tiểu thư. Trong trông thấy rõ ràng.



Đúng là mặt mũi kia, không còn sai được nữa. Đại sư phụ có chối cãi cũng vô ích.