Liên Thành Quyết

Chương 47 : Xác ngô khảm đi đâu mất biến

Ngày đăng: 14:18 18/04/20


Vạn Khuê khẽ hỏi:



– Gia gia! Con dâm phụ này đã biết gia giạ.. giết phụ thân thị lại biết cả Ngô Khảm chết rồi, vậy không thể để thị sống được, chúng ta xử trí thị bằng cách nào?



Vạn Chấn Sơn trầm ngâm hỏi lại:



– Hai người vừa đi bên ngoài tường ngươi có nhận rõ được là Bốc Viên và Thẩm Thành không?



Vạn Khuê đáp:



– Chính hai gã đó, không thể lầm được, e rằng điều bí mật đã bị tiết lộ, chúng cũng biết "Giang Lăng Thành Nam".



Vạn Chấn Sơn nói:



– Vụ này không thể chậm trễ được, phải cấp tốc hạ thủ ngay đi, đối với con dâm phụ này mình cũng xử trí như đối phó với phụ thân thị ngày trước.



Thích Phương bị hai người cột chặt, nàng đã khám phá những hành động dã man bí mật của họ, biết rằng nhất quyết họ không để sống, cần giết đi để bịt miệng, chưa nói đến chuyện họ nghi ngờ nàng có ngoại tình với Ngô Khảm.



Bây giờ nàng nghe Vạn Chấn Sơn bảo sẽ xử trí với mình cũng như đối phó với phụ thân ngày trước, nàng không kể đến sống chết, nhưng lo cho con gái, nàng ngập ngừng năn nỉ Vạn Khuê:



– Vạn... Vạn lang! Tiện thiếp cùng Vạn lang đã có một hồi làm chồng vợ, Vạn lang giết tiện thiếp cũng không sao, nhưng sau khi tiện thiếp chết rồi, Vạn lang nên chiếu cố cho Không Tâm Thái.



Vạn Khuê không biết đáp thế nào chỉ ậm ừ cho xuôi chuyện.



Vạn Chấn Sơn nói ngay:



– Nhổ cỏ phải trừ rễ, nó cũng là mầm họa, lưu lại thế nào được? Con nhỏ này rất tinh quái, mọi việc bữa nay đã lọt vào mắt nò làm sao giữ nó khỏi tiết lộ ra ngoài?



Vạn Khuê lẩm nhẩm gật đầu.



Thực tình gã rất thương đứa nhỏ, nhưng phụ thân nói vậy là phải, để mầm họa lại là ngày sau phải chịu vạ lớn.



Thích Phương hai hàng nước mắt đầm đìa, nghẹn ngào nói:



– Các ngươi... thật là lòng lang dạ thú, cả một đứa nhỏ... mà cũng sát hại không chịu buông tha ư?



Vạn Chấn Sơn bảo con:



– Nhét dẻ vào miệng thị, đừng để thị la rùm cho thiên hạ biết hết.



Thích Phương nghĩ tới chẳng còn cách nào bảo toàn sanh mạng cho con gái, đột nhiên nàng gầm lên thật lớn:



– Cứu mạng! Cứu mạng!



Giữa lúc đêm khuya thanh vắng, tiếng kêu cứu như xé bầu không khí vọng đi rất xa.



Vạn Khuê vội nhảy xổ lại đè lên mình nàng, giơ tay ra bịt miệng nàng lại.



Thích Phương lại thét lên:



– Cứu mạng! Cứu mạng!



Nhưng miệng nàng bị bàn ty Vạn Khuê bịt lại, thanh âm chỉ còn ú ớ trong cổ họng.



Vạn Chấn Sơn xé mảnh áo trường bào đưa cho gã.



Vạn Khuê liền vo lại nhét vào miệng Thích Phương.



Vạn Chấn Sơn lại nói:



– Đem thị chôn chung một chỗ với lão tặc Thích Trường Phát, cha con cùng huyệt là hay lắm rồi!



Vạn Khuê gật đầu ôm vợ lên rảo bước xuống lầu.



Vạn Chấn Sơn bồng Không Tâm Thái, bốn người tiến vào thư phòng.



Thích Phương đảo mắt nhìn quanh bốn mặt đều thấy tường vách trắng xóa, tự hỏi:



– Chẳng lẽ gia gia bị tên lão tặc này chôn ở phía trong bức tường trắng?



Bỗng nghe Vạn Chấn Sơn nói:



– Ta lại tháo tường, ngươi đi lôi Ngô Khảm ra đây, phải coi chừng đừng để ai phát giác.



Vạn Khuê dạ một tiếng rồi chạy đến phòng ngủ Vạn Chấn Sơn.



Vạn Chấn Sơn kéo ngăn bàn lấy những đồ dùng, nào búa, nào đục, nào dao xây chẳng thiếu thứ gì, lão đặt đồ dùng xuống bên tường, nhìn kỹ một lúc rồi đưa hai tay sờ vào bức tường nắn mấy cái.



Lão quay lại ngó Thích Phương vẻ mặt ra chiều đắc ý khiến nàng không khỏi run lên.



Vạn Chấn Sơn cầm đục sắt, búa sắt, nhìn kỹ bộ vị bức tường, thò lưỡi đục vào khe hai hòn gạch, đục xung quanh một viên lắc mấy cái rồi lấy ra, thủ pháp rất thuần thục.



Lão tháo một viên gạch rồi, thò mũi đánh hơi để ngửi xem thi thể hôi thối của Thích Trường Phát còn ở trong đó không?




Thích Phương khẽ la một tiếng:



– Úi chao!



Địch Vân lại nhắc bổng người Vạn Khuê lên liệng qua lỗ hổng tường, chàng vừa liệng vừa nói:



– Ác giả ác báo, cha con y hạ độc thủ giết hại sư phụ, chúng ta đối phó với họ như vậy cũng chưa xứng đáng.



Chàng lượm những viên gạch dưới đất xây lên để lấp lỗ hổng.



Chỉ trong khoảnh khắc, bức tường kín lại như cũ.



Thích Phương cất tiếng run run nói:



– Sự.. sư ca! Thế là sư ca đã trả được mối đại thù cho gia gia, nếu sư ca không đến...



Nàng đang nói dở câu, chợt nhìn thấy xác Ngô Khảm liền trỏ tay vào hỏi:



– Sư ca! Còn xác chết này, làm thế nào bây giờ?



Địch Vân đáp:



– Chúng ta đi thôi, bất tất phải để ý những chuyện ở đây nữa, cứ để mặc kệ họ.



Thích Phương ngập ngừng hỏi:



– Hai người đó chưa chết mà liệng vào khe tường, nếu có người đến cứu thì sao?



Địch Vân đáp:



– Người ngoài ai mà biết trong khe tường có người? Chúng ta đem xác Ngô Khảm bỏ ra ngoài thì không ai vào tra xét trong này nữa. Hai người đó nằm trong khe tường có sống cũng chẳng được bao lâu.



Dứt lời chàng cắp thi thể Ngô Khảm ra khỏi thư phòng, đồng thời vẫy tay gọi Thích Phương:



– Đi thôi!



Hai người nhảy ra khỏi bức tường vây ở Vạn gia, Địch Vân liệng thi thể Ngô Khảm xuống hỏi:



– Sư muội! Bây giờ chúng ta đi đâu?



Thích Phương hỏi lại:



– Sư ca tưởng gia gia bị bọn họ sát hại thật rồi ư?



Địch Vân ngập ngừng đáp:



– Dĩ nhiên chúng ta hy vọng sư phụ vẫn còn khỏe mạnh ở trên thế gian, nhưng... nhưng theo lời Vạn Chấn Sơn thì e rằng... sư phụ đã ngộ nạn rồi. Chúng ta dĩ nhiên phải điều tra cho ra gốc ngọn.



Thích Phương nói:



– Tiểu muội về lấy cái này một chút, sư ca qua nhà từ đường bên kia chờ một chút.



Địch Vân hỏi:



– Tiểu huynh đi với Phương muội càng tốt chứ sao?



Thích Phương đáp:



– Không, không được, nếu có người ngó thấy là không tiện đâu.



Địch Vân nói:



– Ta cần đi với Phương muội, vì trong Vạn gia còn mấy tên đệ tử khác mà chúng toàn là phường tệ hại, chẳng một ai tử tế...



Thích Phương đáp:



– Không cần đâu, sư ca bồng Không Tâm Thái qua bên đó chờ tiểu muội.



Không Tâm Thái vừa trải qua một phen cực kỳ khủng khiếp, nó sợ quá không chống nổi, nằm gọn trong tay má má ngủ say rồi.



Trước nay Địch Vân đã quen nghe lời Thích Phương, nàng bảo sao chàng làm theo như vậy, bây giờ lại thấy vẻ mặt nàng kiên quyết chàng không dám trái ý, đành bồng lấy đứa nhỏ.



Chàng nhìn Thích Phương vọt qua tường vây tiến vào Vạn gia rồi đi về phía từ đường, đẩy cửa chuồn vào.



Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, Địch Vân thủy chung không thấy Thích Phương trở ra, chàng nóng nảy vô cùng, muốn vào Vạn gia để tiếp ứng cho nàng, nhưng lại sợ làm nàng khó chịu, chàng đành bồng Không Tâm Thái bước lui bước tới trong dãy hành lang.



Chàng nghĩ tới cuối cùng mình lại được cùng sư muội đoàn tụ, nỗi vui mừng không bút nào tả xiết, nhưng trong nội tâm chàng lúc này ngấm ngầm cảm thấy khiếp sợ, chưa hiểu sư muội có ưng chịu để mình vĩnh viễn bầu bạn với nàng không?



Bất giác chàng khấn thầm:



– Xin hoàng thiên bảo hựu, tiểu tử chịu đau khổ nhiều rồi, mong từ nay được đi kèm luôn bên cạnh để bảo vệ và chiếu cố cho nàng, tiểu tử không dám hy vọng làm trượng phu của nàng mà chỉ cầu hàng ngày thấy mặt nàng. Hàng ngày được nàng gọi một tiếng "Sư ca" Trời ơi! Kiếp này tiểu tử không dám cầu gì hơn nữa.