Liên Thành Quyết
Chương 48 : Hợp tán đinh, lăng hoàn ước nguyện
Ngày đăng: 14:18 18/04/20
Đột nhiên chàng nghe phía trong cửa sổ nhà từ đường bật tiếng lách cách dường như có người.
Chàng liền nép mình đứng dưới cửa sổ không dám cử động.
Lát sau, cửa sổ kẹt mở một người đi ra.
Tuy trời tối, Địch Vân cũng trông rõ mụ khất cái đầu bù tóc tối.
Ban đầu chàng còn lưu tâm đề phòng vì tưởng là địch nhân, sau nhận ra mụ khất cái tầm thường, liền không để ý nữa bụng bảo dạ:
– Mụ khất cái dùng ngôi nhà từ đường đổ nát này làm chốn an thân mà ta còn ở đây quấy rầy là không nên, chẳng hiểu sao Phương muội mãi không trở về?
Không Tâm Thái đang mơ màng bỗng ọe một tiếng rồi giật mình tỉnh giấc, khóc òa lên.
Nó vừa khóc vừa gọi:
– Má má! Má má!
Mụ khất cái giật mình kinh hãi co rúm người lại ẩn vào góc hành lang, hai tay ôm đầu.
Địch Vân khẽ vỗ lưng Không Tâm Thái, dỗ dành nó:
– Đừng khóc! đừng khóc! Không Tâm Thái đừng khóc nữa, má má sắp tới rồi! Má má sắp tới rồi!
Mụ khất cái thấy con nhỏ phát khóc, mà Địch Vân lại không có ý gia hại mình, mụ bạo dạn hơn một chút, liền đứng dậy, từ từ tiến lại giúp chàng dỗ dành Không Tâm Thái:
– Bảo Bảo ngoan lắm! Bảo Bảo ngoan lắm! Nín đi đừng khóc nữa, má má sắp tới rồi.
Mụ khẽ bảo Địch Vân:
– Có người ngủ rồi gặp quỉ, lại có người nửa đêm dậy xây tường, không...
không... tướng công đừng hỏi tiểu phu..... tướng công đừng hỏi tiểu phu.....
Mụ hơ hải nhì ngang nhìn ngửa, lại muốn chạy vào trong cửa sổ.
Địch Vân thấy mụ nói vớ vẩn chẳng vào đâu, chàng không hiểu rất lấy làm kỳ, hỏi:
– Mụ bảo sao?
Mụ khất cái đáp:
– Không... không có gì cả, tiểu phụ chẳng có địa phương nào tử tế để đi tới, lão gia đuổi tiểu phụ đi rồi, không cần đến nữa. Ngày trước khi tiểu phụ còn nhỏ tuổi, lão gia rất thích tiểu phụ, người ta có câu:
"Nhất dạ phu thê bách dạ ân, nhất nhật đồng sang thiên nhật ái". Vậy thì... phu thê hang trăm đêm nguồn ân bể ái sâu bằng biển cả... tất có ngày kia lão gia kêu tiểu phụ trở về, phải rồi! Nhất dạ phu thể bách dạ ân, Bách dạ phu thê hải dạng thâm...
Địch Vân nghe mụ nói hai câu "Nhất dạ phu thê bách dạ ân, Bách dạ phu thê hải dạng thâm" bất giác chàng động tâm tự hỏi:
– Phương muội... Phương muội đối với trượng phu của nàng, chẳng lẽ nàng không nghĩ gì đến mối tình thâm trọng?
Đột nhiên chàng cảm thấy trước ngực tựa hồ bị đè chặt cơ hồ nghẹt thở, đầu óc chàng trống rỗng cơ hồ ngất xỉu, chàng bồng Không Tâm Thái từ căn nhà từ đường đổ nát xông ra ngoài.
Dĩ nhiên chàng không thể đoán được mụ khất cái toàn thân dơ dáy này chính là Đào Hồng, con người đã vu hãm chàng ngày trước.
Địch Vân vượt qua tường vây vào đến thư phòng ở Vạn gia thì trời đã bình minh.
Dưới ánh sáng lờ mờ chàng ngó thấy một người nằm thẳng cẳng dưới đất phảng phất giống Thích Phương.
Địch Vân giật mình kinh hãi, vội lấy hỏa đao hỏa thạch quệt lửa lên châm vào ngọn nến để trên bàn.
Dưới ánh đèn nến chàng thấy Thích Phương toàn thân đẫm máu bụng dưới còn cắm lưỡi đoản đao.
Bên mình nàng những phiến gạch xếp thành đống, chỗ hổng tường đã mở ra, cha con họ Vạn không còn ở trong đó nữa.
Địch Vân quì bên mình Thích Phương cúi xuống gọi:
– Sư muội! Sư muội!....
– Té ra Lăng cô nương đã bị phụ thân chôn sống, lúc nhập quan nàng chưa chết, nàng nằm trong quan tài giơ tay lên khắc chữ vào mặt trong nắp quan tài, vì thế mà lúc nàng chết đi hai tay vẫn còn giơ lên. Trong thiên hạ sao lại có người cha tàn nhẫn đến thế? Đinh đại ca thủy chung không chịu khuất phục, Lăng cô nương thủy chung không phụ tình Đinh đại ca, phụ thân nàng càng căm hận mà hạ độc thủ như vậy.
Rồi chàng lẩm bẩm:
– Lăng tri phủ phát giác ra Đinh đại ca vượt ngục, đoán chắc y sẽ tìm lão để đòi nợ nên đổ chất độc Phật Tỏa Kim Liên vào quan tài để đánh bẫy y, thế thì lòng dạ lão còn tàn độc hơn cả Phật Tỏa Kim Liên.
Lúc chàng đem tấm nắp quan tài gần lại, còn ngó thấy một bên có hai hàng chữ viết ở phía dưới.
Những chữ này toàn là số mục như "Bốn mươi ba", "Năm mươi hai", "Mười một" vân vân...
Địch Vân hít một hơi khí lạnh, bụng bảo dạ:
– Phải rồi! Lăng cô nương đến lúc lâm tử còn nhớ lời tự nguyện là ai đem di thể Đinh đại ca hợp táng với di thể của nàng sẽ được biết điều bí mật về Liên Thành Kiếm Phổ, Đinh đại ca lúc ở trong vườn hoang đã đọc cho ta nghe một phần, nhưng chưa đọc xong đã bị chất độc phát tác rồi chết mất. Chỗ bí mật trong kiếm phổ của sư phụ bị nước mắt của sư muội nhỏ vào để lộ ra, sau cha con họ Vạn dằng nhau cuốn sách thành tan nát. Ta đã tưởng vụ bí mật này từ mai một, ngờ đâu Lăng cô nương còn ghi ở chỗ này.
Chàng lẩm nhẩm cầu chúc:
– Lăng cô nương! Cô thật là người thủ tín... Tiểu đệ đa tạ hảo tâm của cô nương, có điều lòng dạ tiểu đệ đã nguội lạnh, chán nản mọi sự Ở đời. Tiểu đệ hận mình chẳng thể đào huyệt tự chôn mình bên cạnh Đinh đại ca và cô nương, vì còn mối đại thù chưa trả, tiểu đệ phải giết xong cha con họ Vạn mới tính đến hậu sự của mình được. Tiểu đệ coi vàng bạc châu báu cũng như đất bùn, chẳng quý báu gì.
Chàng khấn rồi nhắc tấm thiên lên toan đậy vào quan tài, bỗng chàng chợt động tâm cơ, la lên:
– Trời ơi! Phải lắm! Hiện giờ ta chưa biết cha con họ Vạn ẩn nấp ở đâu, e rằng kiếp này khó lòng tìm thấy chúng, nếu ta viết những điều bí mật về kiếm quyết bày ra trước mắt mọi người, cha con họ Vạn hay tin tất nhiên lần đến. Phải rồi! Phải rồi! Điều bí mật này là miếng mồi thơm để nhử chúng vào bẫy, dù cha con họ Vạn có sinh lòng ngờ vực và thận trọng đến đâu cũng phải mò tới để coi cho biết.
Địch Vân nghĩ vậy liền ngửa tấm thiên nhìn cho rõ những chữ số mục, chàng dùng mũi thanh huyết đao vạch vào mặt sau cây thiết sạn.
Chỉ trong khoảnh khắc chàng khắc xong đọc kỹ lại, không có chỗ nào lầm lẫn mới đậy nắp quan tài và đặt những phiến đá nguyên như cũ rồi lấp đất cho thành ngôi mộ mới nguyên.
Địch Vân thở phào một cái tự nói để mình nghe:
– Thế là mối tâm nguyện của Đinh đại ca và Lăng cô nương đã được hoàn thành, sau khi trả xong mấy món huyết cừu, ta trở lại đây trồng mấy trăm thứ hoa cúc. Đinh đại ca và Lăng cô nương rất thích hoa cúc đặc biệt là thứ Xuân Thủy Bích Ba, một loại lục cúc nổi danh.
Sáng sớm hôm sau trên tường thành ở cửa nam thành Giang Lăng xuất hiện ba hàng chữ toàn là số mục viết bằng vôi trắng xóa, chữ nào cũng lớn một thước vuông, đứng xa đã nhìn thấy rõ ràng là số bốn, số năm mươi mốt, số ba mươi ba, số hai mươi lăm...
Lạ Ở chỗ những hàng chữ này cách mặt đất gần hai chục trượng, trong thành Giang Lăng chẳng có cái thang nào dài đến thế để người ta trèo lên mà viết chữ.
Ai cũng cho là ngoài cách làm quăng giây từ trên mặt thành thả xuống đất cho người ngồi vào rồi rút lên lưng chừng để người ta viết chữ, không còn cách nào khác.
Dưới chân tường cách những dòng chữ chừng mười mấy trượng, một khiếu hóa tử đang ngồi sưởi ấm dưới ánh mặt trời, cởi áo ra bắt rận, người này chính là Địch Vân.
Những chữ số trên tường không cần nói cũng biết là do tay chàng đã viết ra.
Người kéo đến cửa nam rất đông, dù là hương dân quê mùa chẳng hiểu gì về ý tứ những số mục này, nhưng thấy chuyện kỳ lạ cũng tới dòm ngó.
Chỉ sau mấy giờ khắp thành Giang Lăng từ ngoài chợ cho đến trong quán trà, quán cơm, ai cũng nghị luận ồn ào về vụ này.
Những kẻ hiếu kỳ ùn ùn đến cửa nam coi nhiệt náo, nhưng những chữ số mục ngoài cái đặc biệt viết trên cao quá tầm tay mọi người chẳng có chi kỳ lạ, hay ho, nên số người nhàn rỗi chỉ coi qua rồi bỏ đi còn một số hào khách giang hồ lưu lại.
Những nhân vật giang hồ trong tay đều cầm một cuốn Đường Thi tuyển tập, sao lại những chữ số mục trên tường chau mày suy nghĩ rất cực nhọc.
Địch Vân ngó thấy Tôn Quân tới nơi rồi, sau đó Thẩm Thành cũng đến ngay, lát nữa Lỗ Khôn lại mò tới.
Nhưng bọn này không hiểu thứ tự những chiêu thứ trong Liên Thành Kiếm Phổ nên tuy trong tay chúng đều cầm cuốn Đường Thi tuyển tập mà không điều tra được bí mật giữa những số mục viết trên tường và kiếm chiêu trong kiếm phổ.
Chúng chỉ nghe lỏm ở nơi sư phụ nói ra là cách tham tường điều bí mật cần phải nhớ thứ tự những bài thơ trong Đường Thi, mỗi chữ số thuộc về bài thơ nào mới lần ra được.
Trên đời hiện nay chỉ có ba nhân vật nhờ số mục mà điều tra được những bí mật trong Liên Thành Kiếm Phổ là Vạn Chấn Sơn, Ngôn Đạt Bình và Thích Trường Phát.
Bọn Lỗ Khôn ba người thì thào nghị luận, nhưng chúng đứng cách xa nên Địch Vân không nghe rõ chúng nói gì.
Chàng thấy ba tên bàn tán một lúc rồi đi vào thành.
Chẳng mấy chốc ba tên lại hóa trang rồi trở ra, một tên giả làm người bán trái cây gánh một gánh hàng, một tên trá hình người bán rau, còn một tên hóa trang làm hương dân đi cuốc đất.
Ba tên này ngồi ở chân thành, chú ý dòm ngó những người qua lại.
Địch Vân đã đoán ra bọn chúng định bụng thế nào rồi, đây là chúng đang chờ Vạn Chấn Sơn tới.