Liệp Ái Đích Nam Nhân

Chương 8 :

Ngày đăng: 01:12 22/04/20


Khúc Tường mặc dù đã thở hồng hộc, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, một chút cũng không thỏa mãn, cậu ôm Âu Bách Xương, tiếp tục hôn.



Âu Bách Xương mang theo phẫn nộ cùng mãnh liệt đáp trả cậu: “Ta điên rồi, điên tới cực điểm, mới lên lầu với ngươi!”



Khúc Tường cực lực hưởng ứng sự điên cuồng của hắn, cơ thể ướt át chứa đầy yêu dịch, cậu lần thứ hai nâng lên thắt lưng, tìm kiếm sự âu yếm của Âu Bách Xương.



Âu Bách Xương ôm sát thắt lưng cậu, lần thứ hai khai mở nụ hoa.



Khúc Tường ngẩng đầu lên, thừa nhận tư vị ngọt ngào từ Âu Bách Xương, nhiệt hỏa dâng tràn, cảm giác như chính mình cùng Âu Bách Xương hòa lẫn vào nhau.



Khúc Tường ngậm lấy phân thân Âu Bách Xương, làm cho hắn đạt tới cực điểm.



“Thanh âm của ngươi, biểu tình của ngươi, khiến cho ta thực sự điên rồi, mỗi ngày đều mơ thấy cảm giác khi ở bên ngươi, làm cho ta không biết làm sao, cho nên ta tìm cơ hội tới tìm ngươi, hy vọng có thể theo đuổi ngươi; nhưng là ta quả thực là ngốc đến cực điểm, không thể khắc chế chính mình mà lên lầu với ngươi, ta thực hận bản thân ta!” Âu bách xương mồ hôi đầm đìa: “Ta không biết mình suy nghĩ cái gì, cũng không biết mình rốt cuộc đang làm gì? Ngươi mê hoặc ta, Khúc Tường, như vậy ngươi vừa lòng chưa?”



Khúc Tường nhanh bắt lấy cánh tay Âu Bách Xương, hơi thở hỗn loạn nói không ra lời, cũng vô pháp nghe hiểu; mà Âu Bách Xương lại lần nữa tìm đến chỗ sâu nhất, khiến thanh âm của cậu càng lớn.



Không biết qua bao lâu, cho đến khi bọn họ đều kiệt sức, vẫn không ngừng ôm siết thân thể đối phương, không ngừng hấp thu nhiệt độ cơ thể của nhau, như là vĩnh viễn không buông, không ngừng hôn môi, cho nhau thỏa mãn.



Khúc Tường cảm thấy thực sự mệt mỏi, nhưng là có thể lần thứ hai ôm Âu Bách Xương, làm cho cậu tràn đầy hạnh phúc mà dũng cảm chủ động hôn Âu Bách Xương, lần đầu tiên toàn tâm toàn ý như vậy, cảm thụ khí tức hoặc nhân của hắn. Bọn họ hôn rất lâu, không ngừng giao triền.



Rõ ràng đã không còn khí lực làm cho nhau lần thứ hai đạt đến thỏa mãn, nhưng bọn họ vẫn là ôm lẫn nhau, không nghĩ đến việc để đối phương rời đi. Cuối cùng đến khí lực để hôn cũng không có, Khúc Tường mới nhịn đi ham muốn, nhưng là cậu vẫn ôm Âu Bách Xương không chịu buông tay.



Âu Bách Xương cũng nhịn không được ủ rũ, bọn họ triền miên nguyên một đêm, càng đừng nói đến việc hắn hôm nay đến nhà bạn Khúc Tường theo dõi cậu, không chịu nổi thanh âm kia, hắn tức giận đứng trước cửa cả ngày chờ chất vấn cậu, thể lực lại không tốt. Rốt cục, hai người ngủ thiếp đi.



Giữa trưa.



Khúc Tường tỉnh lại, mắt cậu nặng trĩu nhưng môi vẫn nở nụ cười, trong lúc ngủ cậu cũng mỉm cười ngọt ngào như vậy, cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng. Cậu mở mắt liền nhìn thấy Âu Bách Xương đang mặc quần áo, cậu ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, rồi lại nhịn không được hiếu kỳ nhìn trộm Âu Bách Xương. Thân thể rắn chắc của hắn phả ra khí chất nam tử, bất quá, vừa nhìn đến thân thể hắn, cậu đã nghĩ đến đêm qua chính mình như thế nào vuốt ve khối thân thể này, nghĩ đến đây, không khỏi mặt đỏ tai hồng; nhưng là thẹn thùng, cậu vẫn cảm thấy được cảm giác thỏa mãn cảm nảy lên trong lòng.



“Ngươi tỉnh!” Âu Bách Xương gài xong nút áo cuối cùng, quay đầu nhìn cậu, thấy cậu tỉnh, thuận miệng tiếp đón.



Khúc Tường nhảy xuống giường nắm lấy cánh tay Âu Bách Xương, đem môi hướng lên, nhưng là Âu Bách Xương không có hôn cậu, cậu đang chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc, một chút cũng không phát hiện ánh mắt Âu Bách Xương nhìn mình so với vài ngày trước rất không giống.



Thấy Âu Bách Xương đã mặc quần áo, Khúc Tường thoải mái nói: “Chờ ta mặc quần áo, chúng ta cùng đi ăn sáng.”



“Hiện tại đã là giữa trưa.”



Nhìn đến đồng hồ báo thức trên giường, Khúc Tường mới biết giờ đã giữa trưa, đêm qua bọn họ đã hoan ái cả một đêm! Cậu đỏ mặt nói: “Bách Xương, chúng ta cùng đi ăn trưa được không?”
Nhìn thấy Lí Nghĩa Tín, tâm tình Âu Bách Xương lại thấp cực điểm. Hắn cười lạnh, nói: “Khúc Tường gần đây được ngươi chiếu cố, chắc không tồi?”



“Khúc Tường? Ngươi biết cậu ấy a? Âu tiên sinh.”



“Không những biết, mà còn rất quen.” Âu Bách Xương càng thêm lạnh lùng trả lời. Lí Nghĩa Tín kinh hỉ la lên: “Ngươi cùng Khúc Tường thân thiết sao? Âu tiên sinh, chúng ta có thể nói chuyện không? Ta thật sự thấy Khúc Tường không còn cách nào, không biết cậu ấy ăn phải cái gì, ta cùng nhóm bạn đều dùng hết cách, nhưng cậu ấy vẫn là phó mặc không hề thay đổi; nếu ngươi thân thiết với cậu ấy, có thể phiền ngươi nói chuyện cùng cậu ấy được không?



Rõ ràng biết chính mình tuyệt đối không nên xen vào chuyện Khúc Tường nữa, nhưng là vừa nghe đến chuyện của Khúc Tường, chân hắn không tự chủ di động, đi đến cùng Lí Nghĩa Tín nói chuyện. Lí Nghĩa Tín bỗng nhiên tò mò nói: “Ách...... Âu tiên sinh, ngươi quen biết với Khúc Tường thế nào? Ngươi cùng Khúc Tường hẳn là không thể gặp mặt đi!”



“Gặp khi cậu ấy tới nơi này làm việc.”



“Nga, ngươi nói lần cậu ấy giúp ta thay ca a!” Lí Nghĩa Tín lại thao thao bất tuyệt nói: “Khúc Tường sau khi giúp ta thay ca cũng không biết gặp phải chuyện gì, hơn mười ngày không đi học, hỏi cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ nói là sinh bệnh, sau lại nhìn thấy cậu ấy đi học, giống như trước kia; không thể tưởng tượng được trong khoảng một tháng, cũng không biết cậu ấy muốn làm gì, tính cách lại thay đổi nhiều như thế, ta thật muốn dùng phương pháp khoa học chứng minh trên người cậu ấy có quỷ hay không?”



“Ngươi nói là cậu ấy giúp ngươi thay ca.” Dường như có nghe Khúc Tường đề cập qua việc này, Âu Bách Xương bỗng nhiên nhớ tới: “Ngươi trả cho cậu ấy gấp ba lần tiền lương?”



“Đúng vậy! Ngay cả chuyện này cậu ấy cũng nói với ngươi. Vậy ngươi cùng cậu ấy nhất định rất thân thiết.” Dừng một lát, Lí Nghĩa Tín lại tiếp tục: “Lại nói tiếp cũng có chút kỳ quái, có một ngày, sáng sớm ta kéo cậu ấy vẫn còn đang ngủ đến nhà ta sửa máy tính, vài ngày sau, chợt nghe nói tính cách cậu ấy thay đổi; ta suy nghĩ có phải hay không ngày đó cậu ấy đội mưa về nhà, gặp phải chuyện gì đó không tốt?”



Lí Nghĩa Tín tự trách nói: “Chỉ cần tưởng tượng đến hôm đó nếu cậu ấy không tới giúp ta sửa máy tính, có thể sẽ không có việc gì, ta liền cảm thấy hối hận. Gần đây ta mới đến miếu cầu thần bái phật, cầu cho cậu ấy một cái bùa bình an, đặt tại trên ngươi cậu ấy, nhưng dường như cũng không có gì thay đổi.” (bó tay với anh rồi ^o^)



“Cậu ấy giúp ngươi sửa máy tính vào ngày thứ sáu nào đó phải không? Lúc đến thời tiết cũng không tệ lắm, nhưng tới buổi tối bỗng nhiên đổ mưa?” Thần sắc Âu Bách Xương bỗng nhiên trở nên khó coi.



“Đúng vậy, ta nhớ rất rõ ràng, cậu ấy hỏi mượn ta dù, ta không chịu, nói loại mưa nhỏ không có chết người, không thể tưởng được cậu ấy vừa đi không bao lâu, liền thành mưa lớn.”



“Ngày đó có phải ngươi đang xem A phiến, còn đem thanh âm phóng lớn?”



“Đúng vậy, kia thực tuyệt......” Lí Nghĩa Tín bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Âu Bách Xương, bởi vì mặt Âu Bách Xương trở nên trắng, hắn nhịn không được hỏi: “Sao ngươi biết hôm đó ta đang xem A phiến?”



Âu Bách Xương nhắm mắt lại, nhỏ giọng: “Ông trời, ngày hôm đó ta đã làm cái gì!” Hắn mở mắt nhìn Lí Nghĩa Tín: “Ngươi nói Khúc Tường gần đây làm sao vậy?”



Nhắc tới Khúc Tường, Lí Nghĩa Tín lập tức quên mất muốn hỏi Âu Bách Xương vì sao biết hôm đó mình đang xem A phiến: “Cậu ấy không giống lúc trước. Cũng không phải nói không giống lúc trước, thân thể hắn tốt lắm, tinh thần cũng bình thường, nhưng chính là không giống trước. Ôi! Ta cũng không biết nên nói như thế nào, tóm lại cậu ấy trở nên tuyệt không giống trước kia, Khúc Tường sẽ không lãnh đạm như vậy, hơn nữa cậu ấy nói chuyện rất lạnh lùng, làm cho người ta cảm thấy mình giống như đang nói chuyện cùng một khối băng, làm cho toàn thân không thoải mái đến rét run, thầm nghĩ nên cách xa cậu ấy một chút.”



Nhất định là lời hắn nói xúc phạm tới Khúc Tường. Âu Bách Xương nhìn đồng hồ, hiện tại đã là nửa đêm, có lẽ đi tìm Khúc Tường có chút không tốt, nhưng tốt hơn vẫn là nên giải thích sớm một chút.



Hắn chỉ khách nhân đang ngồi ở vị trí trên kia: “Lí Nghĩa Tín, ngươi nói cho tiên sinh kia, bây giờ ta có việc gấp phải đi trước, hôm khác cùng hắn bàn chuyện, vậy đa tạ ngươi.” Hắn rút ra tấm séc giá trị lớn đặt trên tay Lí Nghĩa Tín: “Đây là báo đáp ngươi thông báo cho ta, cám ơn, ta phải lập tức đi tìm Khúc Tường.”



Lí Nghĩa Tín nhìn tấm séc giá trị lớn trong tay, còn không hiểu rõ nguyên nhân, Âu Bách Xương đã không thấy tăm hơi, cậu khó hiểu tự hỏi: “Làm cái gì a! Chẳng lẽ người này cùng Khúc Tường bị quỷ ám giống nhau?”