Liệp Chủ (Săn Boss)
Chương 7 :
Ngày đăng: 23:01 20/04/20
Edit: Hầu lão
Beta: Lynn
“Ngươi làm cho đôi mắt của ta luyến tiếc dời đi.” Tề Tín Sở thâm tình đáp lại Phó Vịnh Hoan.
“Miệng lưỡi trơn tru!” Mặt Phó Vịnh Hoan ửng đỏ, trong lòng lại ngọt ngào vô cùng.
Tề Tín Sở không ngừng vuốt ve tấm lưng trần của hắn, sờ soạng hồi lâu lại có nhiệt khí khác thường từ dưới bụng dâng lên, hắn không khỏi hổn hển thở, cố gắng muốn đem tâm tư dời đi chỗ khác.
“Cái kia, cái chuyện ngươi xuống phía nam Trường Giang…”
Hắn còn chưa hỏi xong, nhưng trên thực tế hắn vô cùng để ý chuyện hôn nhân này có thể thành công, hơn nữa hắn cùng Tề Tín Sở đã quan hệ như vậy thì tính làm sao.
Ngay cả đêm qua kích tình vô cùng mãnh liệt, nhưng dù sao cũng là phát tiết ***, quan hệ của hai người rốt cuộc có lâu dài hay không, mới là yếu điểm mà hắn muốn chú ý.
“Không có bà mối tới cầu hôn, đó là truyền lầm, đối phương đích xác nhờ một bà mối đến truyền lời, nhưng là bà mối kia muốn nói việc hôn nhân của người khác. Đối phương cũng không lớn hơn ta bao nhiêu, làm sao có nữ nhân có thể lập gia đình? Hắn cũng không phải năm tuổi thì sinh được tiểu hài tử.”
Tề Tín Sở đáp rất rõ ràng, làm cho nút kết trong lòng của Phó Vịnh Hoan được tháo bỏ.
Hắn nâng mặt lên, cười sáng như hoa, dường như toàn bộ mây đen sương mù đã thành hư không.
Tề Tín Sở vuốt ve khuôn mặt trắng nõn, thanh âm trầm thấp mang theo cái khàn khàn của ***, “Đừng cười với ta như vậy nữa, bằng không ta sẽ muốn ăn ngươi! Nhìn vẻ mặt ngươi biết ta không muốn thành thân thì cười như vậy, như đang nói ngươi thích ta biết bao.”
Hắn đích thật là thích y a, đêm qua nói với y không biết bao nhiêu lần! Lời nói của y với hắn có một câu nghi vấn, Phó Vịnh Hoan liền hướng y hỏi.
“Ăn, ăn ta?” Hắn nhất thời khó hiểu.
Tề Tín Sở ưỡn thắt lưng lên, bộ vị ưỡn lên vừa vặn chạm vào nơi tư mật của hắn, làm cho hắn thoáng chốc đỏ bừng.
“Ngươi, ngươi làm cái gì?”
Phó Vịnh Hoan kinh hô một tiếng, bàn tay của Tề Tín Sở âu yếm hắn, vui thích nảy lên thân thể hắn, nhưng bộ vị đêm qua nhiều lần nhận Tề Tín Sở đã không thể lại kịch tình hoan ái.
“Không sao, ta sẽ không đi vào, ta thích nhìn vẻ mặt vui thích của ngươi.”
“Nhưng, nhưng…” Hắn thăm dò nơi sưng lên của Tề Tín Sở. Chính hắn cũng là nam tử, đương nhiên biết được nếu không được phát tiết sẽ khó chịu cỡ nào.
Hắn run rẩy vươn tay, vỗ về bộ vị mà lúc trước chưa từng qua như vậy nếu Tề Tín Sở nguyện ý giúp hắn, vậy hắn sai không thể làm cho y vui thích được chưa?
Hắn ở bên tai của Tề Tín Sở nói ra ý nguyện của bản thân.
Tề Tín Sở thở hốc vì kinh ngạc, sau đó chậm rãi tuôn ra, thanh âm khàn khàn đến cơ hồ không tiếng, trên mặt hoàn toàn bao phủ bởi ***.
“Ngươi xác định?”
Phó Vịnh Hoan đưa tay ôm cổ của y, thắt lưng cọ sát vào thắt lưng của y, để cho vật cứng của y ngay tại vùng lân cận của mình hắn thoáng gập thắt lựng, để cho vật cực đại của y đi vào bên trong thân thể của mình.
Tề Tín Sở phát tiếng gầm nhẹ, Phó Vịnh Hoan thì phát tiếng rên khe khẽ, còn như có chút rất miễn cưỡng, nhưng hắn không hối hận.
Vô Ưu nghe tin tức, im lặng không nói trong chốc lát, mới nhỏ giọng nói ra những chuyện mà Phó Vịnh Hoan không biết.
“Vải bán ở tiệm đã không còn, nhị thiếu gia hỏi ngọn ngành ở Tô Hàng mới xuống Giang Nam. Hai cây vải kia là nhị thiếu gia đi Tô Hàng cầu mới, quá trình bất luận gian khổ thể nào, nhị thiếu gia cũng chưa từng nói có bao nhiêu khổ. Nhị thiếu gia nhìn quần áo làm từ hai cây vải kia bị xé nhỏ thành từng mảnh, tim đương nhiên sẽ lạnh.”
Tề Tín Sở không hề cùng hắn gặp mặt, Vô Ưu cùng tổng quản ẩn ẩn có ý trách cứ, khiến cho Phó Vịnh Hoan vừa thương tâm vừa buồn thương, nhưng Tề Tín Sở tránh không gặp mặt khiến cho hắn ngay cả muốn vãng hồi cũng không có cách nào.
Nửa tháng sau, Tề gia đón một vị mà không ai ngờ tới, vì thế tình cảm của hai người vốn không thuận lợi lại dấy lên một cơn sóng khác.
Phó Vịnh Hoan thời gian này thị sát sản nghiệp của Tề gia, tổng quản từng cái từng cái nói rõ ràng, hắn cũng vì tâm thần hoảng hốt, không biết có nghe được hay không.
Sau khi về đến nhà, hắn ngã vào gối lập tức ngủ, hận không thể không nghĩ đến chuyện của Tề Tín Sở.
Một ngày thị sát được một nửa, Phó Vịnh Hoan cảm thấy quá trình này vừa thống khổ vừa dài, hơn nữa suốt ngày tâm sự gắt gao nắm chặt tim của hắn, rốt cuộc hắn chịu không nổi, đầu đau như muốn nứt ra: “Ta không thoải mái, ta muốn trở về.”
Tổng quản thấy hắn thật sự không thoải mái, đành phải đưa hắn về.
Hai người vừa đến cửa Tề gia, đã thấy trong nhà loạn rầm rầm, không biết loạn cái gì.
Vô Ưu chạy ra, mở miệng mà cũng nói không nên lời Phó Vịnh Hoan phiền lòng muốn chết, không muốn nghe mà đi thẳng vào đại sảnh, không ngờ được lại thấy người mà cả đời này hắn chưa từng nghĩ sẽ gặp lại.
“Vịnh Hoan.”
Người vốn ở chỗ chủ vị trong đại sảnh, thấy hắn trở về, vội vàng tiến tới đón.
Phó Vịnh Hoan ngây ngốc một lát, mới giật mình mới gọi cái tên mà lâu rồi hắn chưa gọi, đơn giản là chủ nhân của cái tên này theo lý hẳn là không còn trên thế gian này nữa.
“Triết Hoài! Trời ơi, Triết Hoài!” Tim hắn đập thình thịch, liền chạy như nhảy nhằm thằng phía Tề Triết Hoài.
Tề Triết Hoài vui vẻ mà ôm chặt hắn trong ngực.
Phó Vịnh Hoan khóc rống thất thanh, thanh mai trúc mã tâm tâm niệm niệm đã chết giờ sống lại, ai có thể không vui sướng muốn điên lên.
“Một năm, tất cả mọi người nói ngươi đã chết, mặc dù ta không tin, nhưng quan phủ cũng suy đoán ngươi đại khái đã chết, sao biết còn có thể gặp lại ngươi.”
“Ta rơi xuống sơn nhai, phía dưới là hồ sâu, cho nên không chết, chẳng quan gãy chân lại không thấy đại phu, tự mình nối lại xương, liền biến thành có chút chân ngắn chân dài, ở ngoài nghĩ ngơi một chút, lúc sau tốt lên mới trở về.”
Tại Phó Vịnh Hoan xem ra, gã gặp đại nạn, có thể tứ chi kiện toàn, đây là mĩ sự của nhân sinh hạnh phúc nhất rồi.
“Không sao, trong thành có nhiều đại phu giỏi, chúng ta gọi người đến khám chân cho ngươi.”
Phó Vịnh Hoan ngẩng mặt, hai tay vuốt ve khuôn mặt của Tề Triết Hoài Tề Triết Hoài cầm tay hắn, vô cùng vui sướng.
Phó Vịnh Hoan khẽ nấc nói: “Ngươi xem bộ dáng cùng lúc trước kém rất nhiều.”
“Bên ngoai vất vả, không thể so với ở trong nhà. Ngươi xem bộ dáng vẫn giống như trước, thậm chí còn đẹp hơn lúc trước, là bởi vì lâu rồi ta không nhìn thấy ngươi sao?”
Phó Vịnh Hoan trong nước mắt mang nụ cười, lời không đứng đắn này chính là giọng của Tề Triết Hoài, chính là huynh đê tốt từ nhỏ đến lớn.