Liệp Chủ (Săn Boss)
Chương 8 :
Ngày đăng: 23:01 20/04/20
Edit: Hầu lão
Beta: Lynn
“Nhị thiếu gia đã trở về.” Vô Ưu hét to một tiếng.
Tề Triết Hoài vốn nhìn khuôn mặt tươi cười của Phó Vịnh Hoan thì lập tức đông lạnh lại, không cao hứng nói: “Ta về nhà lâu như vậy, bảo người đi gọi hắn đến đây, hắn lâu như vậy mới đến.”
Phó Vịnh Hoan bị Tề Triết Hoài cầm tay, đoán trước là Vô Ưu biết Tề Tín Sở trở về, mới kêu to lên cho hắn biết.
Ngay khi hắn vừa mới rút tay ra, Tề Tín Sở bước vào đại sảnh.
Phó Vịnh Hoan bỗng từ trong tay của Tề Triết Hoài rút tay về, đứng ra xa một tí. Hắn cùng Tề Tín Sở đã cãi nhau mặt lạnh, không muốn để cho Tề Tín Sở hiểu lầm hắn cùng Tề Triết Hoài có quan hệ.
Tề Triết Hoài muốn làm chính sự, bởi vậy cũng không cùng Phó Vịnh Hoan ôn chuyện, gã lần nữa ngồi vào chủ vị, kêu một tiếng tổng quản.
Tổng quản lập tức đến trước mặt.
Tề Triết Hoài dáng vẻ đại thiếu gia như duỗi tay ra, “Đem tất cả sổ sách đưa cho ta, chìa khóa kim khố khóa vật quý giá trong nhà cũng mang đến.”
Tổng quản khom người thấp giọng nói: “Đại thiếu gia, thật cao hứng khi ngươi đã trở về, nhưng sổ sách là người làm chủ mới có thể xem, chìa kháo tự nhiên cũng ở chỗ hắn.”
“Nếu ta đã trở về, không phải ta làm chủ chứ là ai?”
Tề Triết Hoài vung tay lên, tựa hồ sẽ một quyền đánh tới tổng quản.
“Đại thiếu gia, trước khi ngươi gặp chuyện không may cha ngươi đã đem Tề gia giao cho nhị thiếu gia, hàng năm đưa hai nghìn lượng cho ngươi tùy ý sử dụng.” Tổng quản ngẩng mặt, những lời này nói đến đào tâm đào phế, chỉ vì muốn nói sự tình, kỳ thật Tề Triết Hoài trước khi gặp chuyện không may đã biết.
“Cha ta bệnh nặng, thần trí không rõ, bằng không làm sao lại lập di ngôn loạn thất bát tao như thế? Một năm hai ngìn lượng? Có lầm không, một tháng bạc tiêu phí của ta cũng còn hơn số đó.”
“Huyện thái gia có thể làm chứng, di thư kia cũng là huyện thái gia đến nhà tuyên bố.”
Tổng quản càng cung kính trả lời, dường như biết trả lời như vậy sẽ làm Tề Triết Hoài tức giận, bởi vậy hắn nói chuyện càng cẩn thận và cung kính, chỉ sợ làm cho Tề Triết Hoài càng thêm không vui.
“Ngươi nô tài làm phản, chỉ nói lời phản chủ! Bảo ngươi cầm đến, thì ngươi cầm hết đến đây.”
Sắc mặt Tề Triết Hoài thay đổi, gã một cước đá vào người của tổng quản Tề Tín Sở kéo tổng quản ra sau, một đá này đá lên trên người Tề Tín Sở.
Thần sắc trên mặt Tề Tín Sở không thay đổi, vẫn uy nghiêm lãnh khốc, phủi phủi quần áo âm thanh lạnh lùng nói: “Đi xuống, ai cho ngươi ngồi vào chủ vị, đó là chỗ của ta.”
Nghe vậy, sắc mặt Tề Triết Hoài thay đổi.
Biểu cảm Tề Tín Sở lạnh như băng, hoàn toàn không để ý đến bộ dạng tác uy tác phúc của gã bộ dạng kia không chỉ vô dụng với y, càng làm cho y khinh bỉ gã.
“Ngươi nghe rõ cho ta, một năm hai nghìn lượng, không nhiều không ít, còn lại cùng người khác ngang hàng, mùa hè cùng mùa đông mỗi bộ y phục, một năm ba đại lễ thêm chút đồ ăn, nếu ngươi không thích, thì có thể rời khỏi Tề gia.”
“Ngươi loại ti tiện dám dùng ngữ khí này nói với ta? Tề gia là của ta, không phải của ngươi!”
Tề Triết Hoài vung tay lên, muốn nắm lấy quần áo của Tề Tín Sở giơ đấm.
Tề Tín Sở đem gã đẩy ngã xuống đất, luận về khí lực, y so với Tề Triết Hoài thói nhà giàu thì có lực hơn.
“Ngươi đã nhận là của ngươi, ngươi đi nói cho quan phủ nghe a! Ai mới là chủ nhà.”
Ngay lúc Phó Vịnh Hoan muốn gật đầu đáp ứng, Vô Ưu nhỏ giọng ghé vào tai hắn nói: “Thiếu gia, ta thấy không cần đi, có thể hay không…” Câu nói này hắn nói rất nhỏ tiếng: “Có trá a?”
Phó Vịnh Hoan trợn nhìn Vô Ưu một cái. Bọn họ đối với Tề Triết Hoài có ấn tượng không tốt, bởi vậy luôn đem phương diện xấu xa mà nhìn cho gã.
Hắn gật đầu đáp ứng nói: “Được rồi, chúng ta đi ngay bây giờ.”
Tề Triết Hoài vui vẻ đến nhảy dựng lên, nắm lất tay của Phó Vịnh Hoan, “Đi thôi, Vinh Hoan, bằng hữu cửa ta đã đợi ở bên kia, chúng ta đi náo nhiệt náo nhiệt.”
Vô Ưu muốn đi theo, Tề Triết Hoài ngăn đường đi cửa hắn, tức giận quát bảo hắn dừng lại: “Ta mời thiếu gia ngươi, cũng không mời ngươi! Nô tài như người không lớn không nhỏ muốn làm gì?”
“Ta là người phụng dưỡng thiếu gia, tự nhiên đi theo thiếu gia.”
“Các ngươi khắp nơi đề phòng ta làm gì? Sợ ta ăn Vịnh Hoan sao? Ta người truy xấu, nhưng không có ăn thịt người.” Tề Triết Hoài nói hết sức tức giận.
Phó Vịnh Hoan không muốn khiến bên này bên kia có chút ngăn trở, bởi vậy cũng đuổi Vô Ưu. “Không cần đi theo, ta một lát sẽ ra cửa hàng bán hoa giúp đỡ. Ta đến tiệm hoa cũng không cần ngươi hầu hạ, ngươi ở nhà đi.”
Vô Ưu trong lòng rất lo lắng, cuối cùng vẫn lén đi theo Tề Triết Hoài cùng Phó Vịnh Hoan, xem tiệc rượu mở ở nơi nào.
Chỉ thấy bọn họ càng chạy đường càng nhỏ, cuối đường có một ngôi nhà nho nhỏ, nhưng là nơi hẻo lánh, hơn nữa bọn họ vào trong, cửa đã có người đi ra trông coi.
Vô Ưu trực giác kỳ quái, nếu muốn làm tiệc rượu, vì sao lại bày ở nơi này? Cho thấy là có trá, huống hồ hai người thủ vệ lưng hùm vai gấu, cùng không phải hắn đánh thắng được trong lòng uýnh lên, lập tức chạy trở về tìm viện binh.
Phó Vịnh Hoan vào cửa, có chút kỳ quái hỏi: “Triết Hoài, nơi này giống như không có người ở.”
Tề Triết Hoài cười trả lời: “Vịnh Hoan, ta biết người thích yên tĩnh, cho nên đặc biệt thỉnh sư phó làm tiệc ở nơi này. Nguoi xem chỗ này tuy nhỏ, nhưng tiểu kều nước chảy, hoa mai thơm hương, không phải rất tao nhã, rất định khẩu vị của ngươi?”
Trong lòng Phó Vịnh Hoan nghi ngờ tiêu tan, hóa ra gã đặc biệt tìm chỗ như vậy!
Hắn nở nụ cười, “Ngươi thật có tâm, Triết Hoài.”
Tề Triết Hoài giúp hắn mở cửa phòng. “Tiệc rượu ta bày ở bên trong, mời một bằng hữu mới quen đến làm bạn. Bằng hữu kia đã sớm biết ngươi, nhưng khổ không có cơ hội, mới năn nhỉ ta nhất định xếp một chỗ cho hắn, hy vọng ngươi bỏ qua.”
“Quen biết bằng hữu là chuyện tốt, ta làm sao lại để ý?”
Nói vừa xong, một đường vào cửa, sắc mặt Phó Vịnh Hoan trầm xuống trong tiệc rượu là Lý Đại đối với hắn dây dưa không ngớt.
Nhưng hắn vừa mới nói không ngại, há có thể lập tức rời đi, đành phải không vui vẻ mà tiến vào, mặc cho cặp mắt của Lý Đại nhìn trên người hắn, nhìn thấy hắn cơn tức đầy mình.
Tề Triết Hoài giúp hắn kéo chiếc ghế, hắn đành phải ngồi bên cạnh Lý Đại.
“Vịnh Hoan, mấy ngày trước đây ta thật sự xin lỗi, ba chén này là rượu ta hướng ngươi xin lỗi, ngươi nhất định phải uống hết, mới tính là tha thứ cho ta.” Tề Triết Hoài rót ba chén rượu.
Phó Vịnh Hoan chỉ monh nhanh chóng rời khỏi nơi này, bới vì ánh mắt suồng sã của Lý Đại cứ lướt qua trên người hắn, tựa như đôi tay bẩn thiểu sờ loạn trên người của hắn.
Hắn nhịn tức xuống: “Được, cửa hàng bán hoa của ta còn có chuyện quan trọng, uống hết ba chén rượu này, ta phải đi.”
Hắn liền uống ba chén, rượu tính rất mạnh, còn mang theo hương vị kỳ quái, nhưng hắn cố gắng thoát thân, hoàn toàn không để ý hương vị của rượu kia.
Sau khi uống xong, Tề Triết Hoài giới thiệu Lý Đại với hắn.
Phó Vịnh Hoan lạnh lùng mà gật đầu xem như nghe lọt được, tiếp theo lạnh lùng nói: “Ta đã uống xong ba chén, muôn đi về trước.”
Hắn đứng lên, cước bộ lại lảo đảo, Lý Đại cùng Tề Triết Hoài đồng thời đỡ lấy hắn Lý Đại thậm chí còn dựa vào, cánh tay vừa đỡ lấy hắn lại di tới thắt lưng thanh mảnh của hắn.