Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 189 : Ám Thất Sinh Hương
Ngày đăng: 12:27 18/04/20
"Đình Đình, dừng tay"
Một tiếng hét thanh tao, làm Âu Dương Đình Đình dừng kiếm lại ngay trên cổ Hy Bình. Nàng đưa mặt nhìn sư phụ của mình, A Mật Y!
Lúc hoàng hôn toả sáng, A Mật Y run rẩy tiến vào, dừng lại tại hiện trường, nhãn thần ngưng động trên mặt Hy Bình. Gương mặt này, bà đã thương nhớ hai mươi năm, thời khắc ánh sáng chiếu rọi, bà nghĩ Hy Bình là Lâm Khiếu Thiên thời trẻ.
Hy Bình cũng nhìn chăm chú vào bà ta. Y phục của bà ta toàn một màu vàng. Lúc hoàng hôn buông xuống, bà ta giống nàng tiên mỹ lệ với sắc vàng mông lung mơ hồ, phảng phất một loại thánh quang bao bọc bà ta, làm nét mỹ lệ tăng lên rất nhiều.
Không còn nghi ngờ Âu Dương Đình Đình quả là tuyệt sắc, nhưng bà ta mới thực sự chiếm vị trí vô địch. Hy Bình nhìn bà ta rất lâu, trong thời gian này, sư phụ của nàng tiến lại với tâm trạng thay đổi.
Gương mặt của A Mật Y với Âu Dương Đình Đình không giống nhau. Mặt bà ta nhỏ dài, cằm nhô ra rất đẹp, cảm giác là một người tao nhã, tuy nhiên, đôi chân mày mỏng manh bay lượn, làm cho người ta cảm thấy kiên nghị và sát khí. Có thể tưởng tượng, bà ta tuy xinh đẹp nhưng lại là một loại tàn bạo, hơn nữa song nhắn rất sắc bén, minh chứng sự nhẫn nại hơn hẳn trí tuệ của bà ta.
" Bà là A Mật Y?" Hy Bình hỏi trước.
" Ừ". A Mật Y phát lên một tiếng nhỏ, chậm rãi đi tới. Bà ta tiến lại gần nhìn rất cẩn thận, nhìn kỹ Hoàng Hy Bình, một nam nhân đáo để, vì sao lại giống nam nhân mà ba ta tương tư rất lâu.
Âu Dương Đình Đình đang dừng kiếm trước cổ Hoàng Hy Bình, không biết nên tiến hay lui.
Hy Bình nói: "Âu Duơng Đình Đình, nếu không đâm, thì đưa miếng thiết mục nát đáng ghét này ra …. Nàng thật sự là con người vô tình!"
Kiếm của Âu Duơng Đình Đình đang rung rẩy, quay mặt lại A Mật Y hét lên:" Sư phụ"
Đây là lời thỉnh cầu của nàng ta, cũng để biểu đạt tâm trạng bất mãn khi a mật Y bắt nàng dừng tay. Hy Bình nghe thấy, đắc ý nói:" Âu Dương Đình Đình, nàng hãy tỉnh lại! Bà ta không thể bắt nàng giết ta, ha… ha…!"
" Ngươi nghĩ ngươi là ai?" Âu dương Đình Đình khinh thường nói.
" Ngươi là ai?" A Mật Y hỏi.
Làm Âu Dương Đình Đình trong lòng kinh ngạc: tại sao sư phụ hỏi vấn đề này?
" Ta là nâm nhân, gọi là Hoàng Hy Bình." Hy Bình nghĩ nói hai chữ "nam nhân" quá cường điệu. Trong loại tình huống này, hắn bị hai nữ nhân thẩm vấn, hiện tại thật mất mặt. Có thể trong ngôn ngữ quá cường điệu để cho mình là nam nhân duy nhất đầy tôn nghiêm và áp đảo, nam nhân thì áp đảo nữ nhân phải không? Bởi vậy, hắn phải thanh minh mình là nam nhân… … vấn đề mất mặt.
Âu Dương Đình Đình tức giận nói: " Ngươi là dạng chi, chứ nam nhân gì?"
" Mẹ, không nhớ sự việc ở Mê Giang, vài ngày trước còn muốn gia nhập vào nữ nhân của ta…."
" Hay thật, các ngươi không được cãi nhau." A Mật Y cau mày. Hiện tại bà ta chung quy chưa khẳng định Hy Bình không phải Lâm Khiếu Thiên, bởi vì Lâm Khiếu Thiên thì tuyệt đối không bao giờ nói lời thô bỉ đó.
Âu Dương Đình Đình không nghe nói:" Sư phụ, hắn là dâm tặc nên con… … sao bây giờ người lại bảo vệ hắn?
"Đình Đình, con để sư phụ hỏi một số chuyện. Sư phụ hỏi minh bạch rồi sẽ để con tự xử lý, được không?"
Âu Dương Dương Đình Đình suy nghĩ, nói:" Tốt quá! Nhưng, sư phụ, hắn là người rất đáng ghét."
" Sư phụ biết." A Mật Y tuỳ tiện ứng lời, nhìn Hy Bình nói:" Ta hỏi ngươi, phụ thân ngươi là ai?"
Hy Bình nói:" Bà hỏi phụ thân ta? Bà là nhân tình của phụ thân ta?"
A Mật Y tâm não đại chấn, thần sắc có một điểm không tự nhiên, bà nói:" Ngươi hãy đáp lời ta"
" Phụ thân ta gọi là Hoàng Dương, là một người vô địch ở Trường Xuân Đường, bà biết không?"
Tâm trạng A Mật Y lần nữa thất vọng, nói:" Hoàng Dương? Không hề nghe nói… … Hoàng Dương ở Trường Xuân Đường?"
" Phụ thân ta có thể đi chơi? Hôm nay ta e bà không gặp ông ấy. Bất quá, bà phải cẩn thận với mẫu thân ta. Bà ấy rất hay ghen."
" Nhìn ngươi nhất định không phải con ông ta…." A Mật Y thì thầm tự nói. Trên khuôn mặt hiện lên vẻ thất vọng, nhãn tình bà ta nhìn chầm chầm vào Hy Bình, si si dai dại, tiếp tục tự nói:" Nhưng vì sao ngươi lại giống người đó dữ vậy? Không, cũng không thể nói giống, khuôn mặt ngươi tuấn mỹ hơn người đó nhiều. Tuy nhiên, vì sao lại cho ta cảm giác đã gặp ở đâu đó? Hay chỉ là ảo giác của ta?"
Âu Dương Đình Đình lây tỉnh bà ta, khi bà ta tỉnh lại, giận dổi nói:" Sư phụ, người đang nói gì vậy? Hắn giống ai?"
" Giống một người" A Mật Y phảng phất không nguyện ý hồi đáp.
Âu Dương Đình Đình không dẽ bỏ qua cho bà ta, vẫn kiên trì hỏi:" Giống ai, sư phụ, người nói đi!"
" Lâm Khiếu Thiên" Hy Bình nói ra ba chữ đó, cả hai nữ nhân cùng một lúc ngó hắn chăm chú. Hắn thản nhiên đáp:" Nhiều người nói ta giống ông ta. Riêng Lạc U Nhi phu nhân quan tâm đến ta như với ông ta, hắc hắc!"
" Lạc U Nhi?" A Mật Y cảm thán nói:" Ngươi đã gặp qua nàng ta?"
Hy Bình nói:" Đúng vậy, đã gặp qua. Hứa giúp nàng ta tìm nam nhân giống như ta. Chắc bà cũng không thỉnh cầu như thế chứ?"
A Mật Y trầm mặt.
Hy Bình thở dài:" Có lẽ ta có thể tìm được ông ta, bời vì ông ta nợ ta rất nhiều, ta phải đòi lại tất cả"
"Ông ta thiếu ngươi những gì?" A Mật Y hỏi.
" Bà không hiểu, ta cũng không cần nói. Chỉ vì ta rất giống ông ta, ta rất giống bức hoạ ở trong phòng Lạc U Nhi. Nữ nhân đó ngu khủng khiếp, bức hoạ đã được vẽ hai mươi năm. Thật là một nữ nhân si dại."
" Ngươi không được vũ nhục U Nhi!" A Mật Y hét lớn.
" Cái gì? Nàng ta không phải là tình địch của bà à, sao bà bảo vệ nàng ta?"
" Nàng ấy là một nữ nhân đáng thương…." A Mật Y đột nhiên nghĩ tới mình, cũng là một nữ nhân đáng thương sao?
" Bà cũng là nữ nhân đáng thương!" Hy Bình nói ra lời trong thâm tâm bà ta, " Bà cũng giống ông ta hai mươi năm trước. Tuy nhiên, ta nói cho bà hay, giữa bà và ông ta không hy vọng có kết quả"
A Mật Y cảm thán nói:" Có lẽ thế! Trong tim ông ta, ta và U Nhi chỉ là muội muội, nhưng trong tim ông ta, chỉ có Mộng Tình, bà ấy thật hạnh phúc."
" Bà ấy đáng thương hơn bà." Hy Bình hét lên.
A Mật Y nhìn chắm chú vào Hy Bình:" Ngươi hình như biết Mộng Tình? Và bốn người phụ nữ có liên quan đến Lâm Khiếu Thiên, ngươi đột nhiên biết ba là sao?"
Hy Bình nói: " Mộng Tình là là dưỡng mẫu của ta, ta tự nhiên biết. Hiện tại cộng thêm bà, vừa đủ ba, người thứ tư hình như chưa xuất hiện."
" Ngươi cũng biết Lạc Hùng à"
" Lạc Cẩu Hùng, võ lâm minh chủ, ai mà không biết cái tên thối nát đó hả?"
" Nữ nhân thứ tư là thê tử thân ái của Lạc Hùng"
" A a, ông ta làm gì thê tử Lạc Cẩu Hùng?"
" Ông ta không làm gì cả. Chỉ là thê tử thân ái của Lạc Cẩu Hùng yêu ông ta. Bà ta bởi vì nhớ ông ta dần dần hương tiêu ngọc vẫn."
Nàng kinh hãi hét lớn:" Không, không muốn! Của ngươi … lớn quá. Thật đáng sợ, chắc ta chết … ô ô!"
Âu Dương Đình Đình cuối cùng cũng phải khóc, nhắm mắt ôm lấy ngực Hy Bình. Từ dương v*t của Hy Bình truyền nhiệt lượng qua giờ nàng mới minh bạch. Nàng không còn khả năng vùng vẫy, chỉ tiến tới và tiến tới, tự hồ chỉ có một kiểu này thôi. Thuần khiết của nàng cuối cùng bị huỷ diệt.
Cùng lúc khi nàng khóc nức nở, bên ngoài truyền ra một âm thanh hổn tạp, tự hồ như tiếng binh khi giao phong. Hy Bình dừng động tác lại, cẩn thận lắng nghe.
Âu Dương Đình Đình khóc một hồi, thấy dương v*t của chàng trong nơi thầm kín của nàng chưa thật sự lấy ra, nàng yên lặng đưa đôi nhãn lệ lên, nhìn bộ dang trầm tư của của Hy Bình. Nàng khôi phục lại thần trí, mập mờ nghe thấy âm thanh bên ngoài.
" Chuyện gì vậy?" nàng hỏi.
Hy Bình lấy lại bình tĩnh, ngưng mắt nhìn nàng:" Khả năng có đánh nhau. Lạc Thiên hành động thật nhanh. Ta không tin hắn có thể dễ dàng tha thứ chúng ta. Để hai người bọn họ trở lại, có lẽ để thuận lợi truy tìm chúng ta. Bon họ trở lại đây một thời gian dài, không thể tìm ra đầu mối, không thể hiểu thình lình lại xuất hiện ở cửa, ồ!"
" Ngươi thật không biết chúng ta ở đây sao?" Âu Dương Đình đình đột nhiên hỏi.
Hy Bình nhìn thẳng mặt nàng cười hỏi:" Nàng nói gì?"
" Ta nghĩ ngươi thật sự biết, ngươi là dâm tặc."
Hy Bình biết không thể phủ nhận:" Ta muốn hỏi nàng một chuyện, các nàng tiến vào trung Nguyên trước hay Lạc Cẩu Hùng phái người đánh các nàng trước?"
" Lạc Cẩu Hùng phái người sang Tây Vực quấy nhiễu chúng ta."
" Ừ, giờ ta đã minh bạch." Hạ thể Hy Bình dùng lực cố gắng đẩy tới, mỉm cười nói:" Ta ngâm nó ở đây, muốn hay không muốn nó ở trong?"
" Không muốn" Âu Dương Đình Đình rít lên.
Hy Bình mỉm cười:" Là nàng cầu ta!"
Âu Dương Đình Đình hoài nghi:" Ta lúc truớc đối với ngươi … cầu ngươi, ngươi có thể đáp ứng ta không?"
" Có lẽ, ta có thể cố gắng"
Âu Dương Đình Đình nói:" Ngươi không biết đó là yêu cầu gì?"
" Ta dạy nàng! Là nữ nhân, nàng nên nói, cầu chàng, siêu cấp đại anh hùng, phạt nhẹ tiểu nữ tử, nhân gia hoàn toàn là xử nữ, chàng không được huỷ trinh khiết của nhân gia, cáp cáp!" Hy Bình cười lớn. Hắn nghĩ hắn học điều chân chính thiên phú của nữ nhân!
" Ta không cầu ngươi!" Âu dương Đình Đình nghĩ nàng muốn nói là lời này, để cho hắn tiếp nhận, cũng là một loại sỉ nhục.
" Ta cứ tiến vào!" Hy Bình uy hiếp.
Tim Âu Dương Đình Đình giật nhẹ, tuy vậy nói:" Không muốn thật mà? Ta hận ngươi suốt đời."
Hy Bình chớp mắt nhìn nàng, nói giống lời nàng:" Có phải nàng cầu ta?"
"Ừ " âu Dương Đình Đình đề thanh ứng nói, thanh âm chỉ hai người nghe thấy.
" Ta nghe nói Thái âm giáo thánh nữ không có khả năng cùng nam nhân kết hôn, vì sao?"
Thần tình Âu Dương Đình Đình ngớ ngẩn:" Làm sao ngươi biết?"
Hy Bình không đáp mà phản vấn:" Nàng là thánh nữ, thì phải nhất định muốn bảo trì thuần khiết?"
Âu Dương Đình Đình "uhm" một tiếng nhỏ.
Hy Bình cảm thán nói:" Ta không muốn huỷ sự thuần khiết của nàng. Nhưng ta cầu nàng một điều, ta không huỷ thuần khiết của nàng phải trao đổi một điều kiện. Nàng nghĩ như thế nào?"
Âu Dương Đình Đình suy nghĩ nói:" Ngươi nói đi"
Hy Bình tiếp tục:" Hãy quên tất cả về ta, không muốn hận ta, trở về làm thánh nữ tốt, thấy thế nào?"
Âu Dương Đình Đình đột nhiên ngay ngốc, ngữa mặt ứa lệ, nhìn Hy Bình đang cười ác ý. Thình lình, cảm giác nụ cười này rất đáng ghét, nụ cười của chàng là một loại dâm dục đáng ghét một trăm lần, một ngàn lần…
" A Mật Y nhìn lại có một điểm phiền muộn, ta phải đi vào xem. Lạc Thiên biết lão tử đang thâu hương, dám làm loạn, thật không biết lễ mạo." Hy Bình không cần Âu Dương Đình Đình hồi đáp. Hắn bỏ nàng ra, hướng tới khố tử đi lại, một tay cầm khố tử một cầm dây lưng chạy ra cửa.
Thình lình, trong mắt hắn nhìn thấy thân thể nữ nhân loả lồ. Ở xa trước mặt hắn, hắn nhìn thấy ám quang trong lệ mỹ nhân, nói:" Sao nàng không mặc quần áo vào?
Trên mặt Âu Dương Đình Đình, ngoài lệ ra, trên mặt còn có nết uỷ khuất. Nàng chỉ biết nức nở, không thể nghĩ ra câu gì hồi đáp lại Hy Bình vấn đề này.
Hy Bình cảm thấy tức giận:" Ta biết nàng không thể để ta đi dễ dàng …."
" Chàng vì sao biến thành người tốt?" âu Dương Đình Đình vừa khóc vừa nói.
Hy Bình nói:" Nàng trông như đã sai lầm, ta luôn là người không tốt"
" Nhưng chàng bây giờ, chàng thì … chàng đã nhìn trộm thiếp tắm, cũng đã làm thiếp thành như vậy, nhưng chàng, chàng đột nhiên không lý tới thiếp, nói đi là đi?" Âu Dương đình Đình nức nở.
" Nếu nàng có thể cho ta một lý do lưu lại đây, ta nhất định không đi."
Âu dương Đình Đình không nói, chỉ là kiều khu cảm thấy lạnh, bắt đầu run nhè nhẹ.
Hy Bình tiến tới một bộ, quan tâm nàng, hôn vào cặp môi lạnh giá:" Nàng không có khả năng đưa cho ta một lý do, chỉ vì nàng kiêu ngạo. Nàng không thể cho ta vật làm tin, chỉ vì nàng là thánh nữ! Nhiều sự việc, không như nàng nghĩ đơn giản. Hiện giờ nàng khó giải thích với sư phụ, không thể giải thích nam nhân. Ta nói cho nàng hay, ta thực sự có nhiều thê tử, đó không phải cùng nàng đừa giỡn. Trái lại, lúc truớc đối với nàng, tất cả chỉ đùa giỡn với nàng, chỉ vì thần thái mỹ lệ của nàng, thái độ kiêu ngạo, nhưng cũng quá ngờ nghệch. Ta nghĩ làm thánh nữ hợp với nàng hơn, giữ cho nàng sự thuần khiết! Nam nhân suy nghĩ rất đơn giản, tuy nhiên ta thực sự là một nam nhân đơn giản."
Hắn thả nàng ra, muốn nàng tiến lên. Nàng đứng cản trở hắn, ấm ức:" Thiếp mọi thứ không hiểu, thiếp biết chàng là dâm tặc không phải người tốt. Vui thú với người rồi, chàng còn chọc tức."
" Quái, mặc y phục vào, ra ngoài nhanh!"
" Không, chàng phải giải thích cho thiếp, tại sao đối xử thiếp như vậy?
Hy Bình nói:" Nàng không hiểu a? Ta chỉ đừa giỡn với nàng."
Âu dương Đình Đình ngưng mắt nhìn hắn, nhãn thần dần dần chuyển sang lạnh lùng, từ lệ quang bức ra hai luồng lợi kiếm là lãnh quang, cắn chặt môi:" Hoàng Hy Bình, chàng thật tàn nhẫn. Sư phụ nói rất dúng về nam nhân. Tất cả nam nhân đều không là người tốt, đều làm cho nữ nhân đau khổ. Chàng… thiếp hận chàng!"
Hy Bình đột nhiên tiến tới ôm nàng, ôm nàng lao đến gần cửa, sau đó thả nàng xuống, lập tức chạy ra cửa:" Có nhiều chuyện, sau này sẽ nói. Hiện tại nàng hãy mặc y phục lại, nhanh chóng ra ngoài! Nàng là tiểu nữ nhân, đừng làm chuyện gì không tốt. Ngàn lần đừng cố gắng ngăn cản ta ra ngoài, ta không thể bị huỷ diệt bởi nàng. Tha cho ta, thật sự ta rất khoan dung."
Âu Dương đình Đình nhìn bóng anh hùng dần dần tiêu thất, trong ám quang, đột nhiên nhớ lại sư phụ, sư phụ từng nói qua.
"Đình Đình, trong tim nữ nhân chúng ta, thật sự ít nhiều lo lắng sai lầm, chỉ lo về tình cảm và tình yêu. Nữ nhân yêu một nam nhân không phải vì hắn có tài cũng không phải vì hắn là chánh nhân quân tử, chỉ cần hắn làm cho nữ nhân trong tim đau khổ sâu sắc. Sau này khi được ôm vào lòng nam nhân đó, thì tất cả nữ nhân rất yêu thích, không thể nào cự tuyệt."