Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 198 : Cuồng dã thích phóng

Ngày đăng: 12:27 18/04/20


Hy Bình thả Mộng Cơ ra, ngồi phệt xuống đất than thở:" Lần này chắc chết rồi. Đúng là trời già đố kỵ người tài mà! Thử tính nhất đại quyền vương, tuyệt thế ca thần ta, không ngờ lại bị chôn sống trong cái động này. Làm quỷ cũng phải là quỷ phong lưu - lời Độc Cô Minh nói, chẳng nhẽ lại ứng nghiệm trên đầu của ta?"

Quyền Hành mắng:" Hoàng Hy Bình, ngươi nói bớt chút đi."

Hy Bình quay mặt nhìn Mộng Cơ nói:" Tất cả cũng vì nữ nhân này. Không hẹn gặp ta ở đây thì không được sao? Nàng muốn có đao, sao không nói trực tiếp với ta? Ô hô, hại ta bị chôn sống!"

" Sao không tự trách bản thân háo sắc đi?" Quyền Hành lại thoá mạ hắn.

Hy Bình đáp:" Ta vốn rất thích màu vàng, ai bảo nàng ta lại có tóc dài vàng rực chứ?"

A Mật Y nói:" Các ngươi không cãi nữa. Hiện tại chúng ta cùng ở trên một con thuyền, khi nào thoát ra ngoài các ngươi thích nói gì thì hẵn nói."

Hy Bình nhìn nàng ta một cái nói:" A Mật Y, nàng lại đây!"

" Có việc gì?"

" Qua đây rồi nói."

A Mật Y đến bên cạnh hắn. Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại kéo A Mật Y ngồi xuống. Nàng ta hơi phản kháng. Hắn vận lực kéo mạnh. A Mật Y không đề phòng, ngã ngồi vào lòng hắn.

Hắn ôm nàng nói:" Ta tuyệt đối không chịu ngồi cùng thuyền với tên ái kia."

Quyền Hành chửi lại:" Ai thèm ngồi cùng thuyền với ngươi? Vô sỉ. Sắc lang. Dâm trùng!"

" Mẹ ngươi, sao quên không thêm vào quyền vương với ca thần hả. Hừ, cùng lắm là lão tử sẽ hát. Bực thật, không ngờ lại bị chết ở đây? Ta nguyện chết vì hát, chứ không chịu chết vì đói hay vì buồn chán."

Hy Bình nói nhăng cuội một hồi, quay sang A Mật Y nói:" Hôn ta đi."

" Không."

Hy Bình năn nỉ:" Hôn đi! Đằng nào rồi cũng chết cả, còn sợ gì chứ?"

" Không." A Mật Y kiên quyết.

Hy Bình hai mắt mở to, cúi đầu hôn A Mật Y. Các nữ nhân trong động cùng ngây ngốc. Tên điên này, vào lúc này vẫn còn có tâm tình để ôm ấp.

" Lần đầu tiên hôn nam nhân phải không?" Hy Bình sau khi hôn A Mật Y ngạc nhiên hỏi.

A Mật Y xấu hổ dấu mặt vào ngực hắn, dường như đã quên mất thân đang hãm trong đổng huyệt.

" Nhìn xem, Lâm Khiếu Thiên đúng là một kẻ thất bại. Ta một điểm cũng không giống hắn."

A Mật Y khẽ đáp:" Ngươi không giống Khiếu Thiên. Hắn tuyệt đối không đối xử với ta như ngươi."

Hy Bình nói:" Vậy ư. Ta muốn biết, hiện tại ai là người yêu của nàng? Là Lâm Khiếu Thiên? Hay là Hoàng Hy Bình?"

A Mật Y không đáp, nhưng miệng nàng khẽ cắn nhẹ vào ngực Hy Bình.
Bọn Quyền Hành cũng bước tới gần. Phỉ Sa nói:" Tên này có phải là người không?"

" Ngươi mới không phải là con người!" Minh Ngọc mắng lại một câu.

" Xem ra đại ca nói không sai. Hắn ngoài việc háo sắc, còn lại chính thực là hảo nhân. Chưa bao giờ ta thấy một người liều mạng như vậy, toàn thân thụ thương, huyết nhục bắn tung toé!" Quyền Hành thở dài.

A Mật Y nói:" Hắn vốn vẫn là hảo nhân! Bọn các ngươi và Lạc Hùng mới là người xấu."

Quyền Hành đáp:" Ta đối với Lạc Hùng chẳng có điểm hứng thú nào."

A Mật Y xé từ y phục của mình ra một mảnh vải, nhẹ nhàng lau máu và đất bám trên người Hy Bình. Minh Ngọc và Lý Ngọc cũng xé vải trên y phục mình xuống …

" Thật may máu không còn chảy nữa, nếu không trong tình huống này chàng phải chết vì mất máu!" Nước mắt A Mật Y rơi xuống mặt Hy Bình. Mặt hắn chi chít vết thương, không biết sau này sẽ thành hình dạng gì?

A Mật Y lại xé một mảnh vải khác. Mộng Cơ cũng quỳ xuống bên cạnh Hy Bình, không nói gì xé ra một mảnh y phục, định lau người hắn.

A Mật Y đưa tay giữ chặt tay nàng ta mắng:" Đi đi, tất cả đều vì nữ nhân xấu xa ngươi, câu dẫn chàng tới đây. Muốn chuyện đó, sao cứ phải tới chỗ động này chờ chết? Chẳng nhẽ trên đời không còn chỗ nào có giường nữa sao?"

Nàng trong lúc giận dữ, ăn nói không hề giữ ý:" Cả một lũ người xấu xa, ai ai cũng muốn hại chàng, giống hệt như ngày xưa đã hại Khiếu Thiên. Kỳ thật Khiếu Thiên ngày đó giết rất nhiều người cũng là do bản thân bị bọn ngươi bắt ép. Hiện tại lại có một thanh niên giống như lão ngày xưa. Ta nói cho các người biết, các người mở mắt rồi xem. Chàng và bọn ta chết ở đây không tính, nếu như thoát được ra ngoài, bọn ngươi đã làm chàng phát điên. Ta nghĩ chàng so với huyết ma ngày xưa sẽ còn lợi hại hơn nhiều!"

" Lạc Hùng ngày đó đem Khiếu Thiên bức vào tuyệt cảnh. Ngày nay lại muốn đưa chàng vào tuỵêt cảnh. Nhưng Khiếu Thiên ngày đó bị cô lập. Chàng không giống ông ta. Bọn ngươi phải biết rõ một điểm cho ta, truyện xưa tuyệt đối không tái diễn lại. Kết cục cuối cùng nhất quyết sẽ phải viết ngược."

Quyền Hành nghe A Mật Y tự nói tự nghe như vậy bèn hỏi:" Ta muốn hỏi ngươi, ngươi là gì của hắn?"

A Mật Y lườm hắn một cái đáp:" Chuyện đó không liên quan đến ngươi."

Quyền Hành nói:" Ta cứ tưởng ngươi sẽ nói ngươi là nữ nhân của hắn cơ đấy, sắc lang này rốt cuộc cũng muốn chiếm hữu ngươi, đáng tiếc tuổi tác quá chênh lệch, ngươi có thể làm mẹ của hắn được!"

" Quyền Hành, ngươi không nghĩ là sẽ khai chiến trong động tối này chứ?" A Mật Y giận dữ.

Quyền Hành chuyển thân bước vào trong nói:" Xem bộ dạng ngươi như là đang chiếu cố cho nhân tình vậy! Tuổi tác đã lớn rồi mà khóc rống lên trước mặt bao nhiêu người, nhìn thật không thuận mắt. Ta chẳng bằng đi ngủ một giấc, sáng mai sẽ có người tới cứu."

A Mật Y nói:" Cứu ngươi? Ngươi bỏ vọng tưởng đó đi. Cái động này mất một tháng cũng không đào thông được. Bọn ngươi đợi đến lúc động thông thì đều chết hết cả rồi, còn sống đợi người đến cứu chắc?"

Quyền Hành đáp:" So với việc lãng phí khí lực có tốt hơn không?"

" Hừm, tiểu tử ngươi một điểm nam nhân cũng không có. Ngươi đi ngủ cho tốt đi. Ta nhìn ngươi thật không thuận mắt!" A Mật Y không thèm lý tới bọn Quyền Hành, tiếp tục lau huyết tích trên cơ thể Hy Bình.

Tam nữ lau sạch sẽ cho Hy Bình xong. Lý Ngọc hỏi:" Bọn ta đem chàng vào bên trong chứ?"

A Mật Y đáp:" Ta không muốn ở cùng một chỗ với chúng, chúng ta nghỉ tại chỗ này luôn, xem xem sớm mai thế nào."

Nói rồi nàng nằm xuống, ôm lấy Hy Bình. Đầu Hy Bình gối lên bộ ngực nhu nhuyễn của nàng…