Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 199 : Nhất tuyến quang minh
Ngày đăng: 12:27 18/04/20
Hy Bình một đêm chưa về làm cho mọi người phải lo lắng. Độc Cô Thi cuối cùng phải mang sự tình ra nói.
"Hy Bình tối qua đến Phong Khiếu động vì kim phát nữ nhân ước hẹn. Chàng không cho ta nói việc này cho mọi người biết!" Độc Cô Thi nói.
Triệu Tử Hào nói:" Loạn thật."
Độc Cô Minh bàn:" Bọn ta đến Phong Khiếu động xem xem thế nào!"
" Sao kim phát nữ nhân đó lại câu dẫn Hy Bình, nàng ta không phải là tiểu thiếp của Lạc Hùng sao?" Hoa Tiểu Ba nêu ra một điểm nghi vấn.
Hoàng Đại Hải đáp:" Ta đến Bắc Lăng trang tìm Lạc Hùng. Bọn ngươi trước tiên đến Phong Khiếu động xem thế nào."
" Đại Hải. Ta cũng đi cùng ngươi!" Độc Cô Minh cũng muốn theo.
Tứ Cẩu và Triệu Tử Uy nhìn nhau một cái, rồi cùng đi với Hoàng Đại Hải.
Cả đám vội vã kéo đến Phong Khiếu động nổi tiếng kia. Đi đến trước cửa động, mọi người ngây ngốc nhìn nhau - Sao chỗ này không thấy cửa động?
Hoa Tiểu Ba nói:" Cơn địa chấn tối qua …"
Hoa Tiểu Thiến cướp lời:" Tối qua chỉ là một cơn địa chấn nhẹ, sao có thể làm sụp cả cửa động này?"
Hoa Tiểu Ba cúi đầu nói:" Ta không tìm ra lý do nào giải thích cho việc này."
" Cái giải thích của ngươi thật là thối tha!" Hoa Tiểu Thiến không khách khí mắng.
" Ca bị chôn trong này rồi, ôi…" Độc Cô Thi là người đầu tiên khóc lên, các nữ nhân khác cũng nức nở theo.
Triệu Tử Hào nói:" Mọi người hãy thôi bộ dạng này đi. Ai chắc được là Hy Bình ở trong đó không."
Vưu Tuý hỏi:" Vậy chàng đang ở đâu?"
Chúng nhân ngây người - Phải rồi! Không ở đây vậy thì ở đâu?
***
Hy Bình thức giấc, phát giác đầu mình đang đặt lên một chỗ vô cùng nhu nhuyễn, trong lòng giật mình. Mũi ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ, hắn tỉnh giấc tự biết mình đang ở trong đám nữ nhân, hơn nữa đầu gối trên ngực của một nữ nhân.
Tay hắn bóp nhẹ vào bộ ngực dưới đầu, một tiếng nữ nhân khẽ kêu lên, chỉ thấy nàng ta nói:" Chàng tỉnh rồi hả? Không được bừa bãi."
Không ngờ lại là ngực của A Mật Y sao?
Hy Bình tựa như bị làm cho giật mình, không lạ khi tay lại cảm thấy thích như vậy. Nguyên lai chạm vào đỉnh ngọc phong của mỹ nhân.
" Thật là xấu hổ. Ta sau khi dụng lực quá độ lại ngủ lăn ra, không ngờ lại nằm lên trên …"
Trong bóng tối, tay của A Mật Y vươn ra chặn lấy miệng hắn, chỉ nghe thấy nàng ngượng ngập nói:" Là ta để chàng gối lên ngủ."
Hy Bình ngạc nhiên hỏi:" Sao nàng lại đối tốt với ta vậy?"
A Mật Y giận dỗi:" Ta đối xấu với chàng lúc nào hả?"
Quyền Hành đáp:" Chẳng ai vô sỉ như ngươi!"
Hy Bình nói:" Ngươi biết ta vô sỉ, sao không cản trở ta?"
Quyền Hành:" Ngươi …"
Hy Bình nói tiếp:" Ta chưa giết bọn ngươi đã là một sự nhẫn nại to lớn. Nhưng nghĩ đến chuyện đó, lại có nhân tố tự nhiên, tuyệt không phải bàn tay các ngươi mà tạo nên được. Vì vậy mà lão tử còn nhẫn nại… Bị chôn sống tại đây, trong tâm lão tử vui lắm sao? Bọn ngu ngốc các ngươi một lòng lừa lọc lão tử. Đáng tiếc bọn ngươi cũng phải bồi táng theo ta, ha ha, thống khoái thống thoái." Thanh âm của hắn chưa bao giờ có tư vị bi sảng như vậy.
Hắn quay người bước đến chỗ Phỉ Sa. Phỉ Sa thấy hắn lại gần, thân thể xinh đẹp run rẩy.
Hắn đi đến cạnh nàng ngồi xuống, lấy tay nhặt lấy một miếng y phục rách ở đó rồi nhẹ nhàng lau máu nơi chỗ kín của nàng nói:" Không phải sợ hãi. Sau này nàng không phạm ta, ta cũng không phạm nàng."
" Thật không?" Phỉ Sa khẩn trương hỏi lại.
Hy Bình thở dài:" Ta cũng muốn là thật. Nàng tin cũng được, không tin cũng được. Ta đối với địch nhân không bao giờ nói thật lòng, cũng không có tín tâm hay giảng chuyện đạo lý. Nàng hiểu chứ?"
Phỉ Sa gật gật đầu.
Hắn lại nói tiếp:" Vì vậy ta muốn hỏi nàng, sau này nàng muốn là địch nhân của ta, hay là bằng hữu của ta?"
Phỉ Sa lập tức đáp:" Bằng hữu."
Hy Bình cười cười, lau nước mắt của nàng nói:" Nàng là bằng hữu của ta, ta tất nhiên là đem lời thật ra với nàng. Sau này ta cũng muốn nàng…"
" Á."
" Nhưng …"
Hy Bình chăm chú nhìn nàng, chậm rãi nói:" Lần sau ta sẽ rất ôn nhu, hơn nữa còn đợi tới khi nàng yêu ta, ta nghĩ ta sẽ có thể làm lành lại vết thương trong tim nàng."
Khuôn mặt hắn chằng chịt sẹo, khi cười càng làm cho có vẻ hung dữ. Tuy nhiên trong ánh mắt hắn lộ ra nét cười làm cho Phỉ Sa cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nàng hỏi:" Ngươi không làm ta đau nữa chứ?"
Hy Bình đáp:" Chỉ cần lời nói là bằng hữu của nàng là thật, lời của ta cũng sẽ là thật. Đương nhiên nếu lời nàng là giả, thì của ta cũng là giả. Ta trăm lần cũng phụng hoàn lại nàng."
Phỉ Sa khẩn trương nói:" Lời ta là thật."
Hy Bình ôm lấy nàng, bế nàng vào một chỗ tối nói:" Chỗ đó sáng quá, nàng nằm ở đây nghỉ ngơi một lúc. Ta xuống đầm tắm một cái xem xem có cá không nếu không chúng ta chết đói mất. Đợi ta lên rồi ta sẽ khai diễn ca hội, phục vụ mọi người, ha ha…"
" Bùm." Hắn nhẩy xuống đầm.
Ca hội? Mọi người trong động đại kinh. Người nhìn ta, ta nhìn người. Quyền Hành bảo A Mật Y:" Đợi chút nữa ngươi phải bịt miệng hắn lại, ở đây hắn nghe mỗi lời ngươi thôi."
A Mật Y cất giọng tuyệt vọng:" Ta sẽ tìm mọi cách có thể! Ta không muốn nghe thấy hắn hát."
" Đơn giản là như bị cường bạo thống khổ vậy."
Lời này là do Phỉ Sa trong bóng tối cất lên. Câu nói đó của nàng đơn giản đập vào trong tâm mỗi người trong động.
Hy Bình đột nhiên nhô đầu lên khỏi mặt nước hoan hô nói:" Có cá, rất nhiều cá."