Liệp Lang Đảo

Chương 45 :

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Sa Tả chưa từng lái xe qua bao giờ, hệ thống giao thông công cộng rất phát triển ở AS, khi ra ngoài căn bản không cần chạy xe.



Lúc lên xe cậu có chút căng thẳng, làm sao khởi động đây? Làm sao điều khiển đây? Có thể đi đường thẳng không? Lúc rẽ không biết có đâm vào đâu hay không!



Naga còn lơ mơ hơn cậu, lúc lên xe, trên cửa xe có một thanh kim loại, nhìn qua chắc là thanh giảm xốc, Naga không biết phải đưa nó vào trong xe như thế nào, vì vậy trực tiếp vặn gãy rồi ném luôn xuống đất.



“Ngồi vững”. Sau khi Sa Tả lên xe, trước mặt có đủ loại màn hình và đồng hồ đo, cậu cảm thấy chúng nó rất quen mắt, cậu khẳng định mình từng nhìn thấy những linh kiện tương tự ở trong kho tài liệu.



Naga yên lặng ngồi bên cạnh cậu, Sa Tả hít sâu một hơi, nhắm mắt nhớ lại, cơ sở dữ liệu… phân loại…



Chưa tới vài giây, Sa Tả đã nhớ lại phần tư liệu về việc cải tiến hệ thống định vị tự động của xe quân sự.



“Xuất phát”. Sa Tả ghim mảnh kim loại kia vào một cái khe nhỏ nằm bên phía tay phải, màn hình lớn phía trước lập tức sáng lên.



Bọn họ không cần thông qua tấm thủy tinh lớn chừng lòng bàn tay để nhìn ra ngoài, lúc hình ảnh đồ họa 3D bên ngoài xe hiện lên màn hình, Sa Tả khởi động xe, chạy đến con đường dẫn tới cánh cửa bí mật.



Xe khởi động, bắt đầu tăng tốc chạy tự động.



Sa Tả mở máy dò, tìm kiếm mục tiêu di động trong phạm vi giới hạn.



“Cái này không cần kiểm soát hả?”. Naga ở bên cạnh hỏi.



“Ừ, tự động, chúng ta chỉ dùng chiếc xe này chạy đến ngoài cửa, sau đó xuống xe đi bộ”. Sa Tả nhìn chằm chằm vào số liệu khoảng cách trên màn hình, “Nếu không mục tiêu quá lớn, chúng ta không chạy thoát được”.



“Ừm”. Naga nhìn xung quanh, “Có vũ khí không?”.



“Không thấy”. Sa Tả nhấn vài lần trên bảng điều khiển, một cái hộp kim loại nhỏ bật ra, “Anh xem bên trong có gì dùng được không”.



Naga lấy ra một cây gậy điện: “Chỉ có cái này”.



“Có thể, nhấn nút mở sẽ có điện, người chạm vào sẽ bị choáng”. Sa Tả cố gắng giải thích thật đơn giản, cậu hơi lo lắng hắn sẽ dùng cây gậy kia đụng vào người mình, vì vậy lại bổ sung một câu: “Nó rất mạnh, vì thế anh đừng tùy tiện dùng nó chạm vào người khác đó”.



“Ừ”.



Lần này bọn họ bị bao vây khẳng định không phải tiến hành công khai, lúc xe chạy tới bên ngoài, trên đường gặp phải không ít binh sĩ và sĩ quan, mọi người không nghi ngờ gì về chiếc xe, lúc xe ra đến cửa cũng không bị yêu cầu dừng lại kiểm tra, vệ sĩ chỉ quét máy cảm ứng của xe, sau khi đọc xong thông tin liền cho đi.



Sa Tả lái xe vào khu bình dân rồi mới tìm chỗ bỏ xe lại, chỉ có xe quân sự tiến vào khu bình dân là không cần kiểm tra, còn lí do cậu chọn ẩn náu tại khu bình dân là bởi vì đây là khu vực bị AS lơ là.



Nơi này chưa được hoàn thiện quản chế, vì thế các loại thông tin sẽ không được ghi lại thường xuyên, nơi này nguy hiểm và hỗn loạn hơn khu chủ thành AS rất nhiều, nhưng cũng càng dễ dàng làm cho một người biến mất.



Trước khi xuống xe, cậu bảo Naga hủy đi hệ thống hướng dẫn trên xe, còn cậu mang theo con chip bên người.



“Lấy cái này làm gì?”. Naga có hơi khó hiểu.




“Bàng Ca đâu?”. Trình Khản hỏi.



“Đông lạnh rồi, bằng không không được bao lâu sẽ nát vụn”, Mogab ngồi xuống trước mặt Trình Khản, nhìn Thường Phi trên màn hình đang yên lặng nằm trên bàn, “Thật ra hoàn toàn không cần phải… tiếp tục duy trì, nhưng tôi sợ khi nó tỉnh dậy không nhìn thấy sẽ nổi giận, tôi lớn tuổi rồi, ngộ nhỡ bị mắng đến bệnh tim tái phát thì chết chắc”.



Trình Khản nở nụ cười: “Ông cũng nên chết rồi”.



“Xem xong cuồng hoan đã, sau đó tôi sẽ đi gặp bà nhà của mình”. Mogab vén mái tóc bạc rối bù của mình.



“Cho tôi chút thuốc gì đó đi”, Trình Khản đứng lên từ trên ghế, chậm rãi đi qua đi lại trong phòng, “Lúc Thường Phi tỉnh lại, nếu như không có vấn đề gì thì tôi muốn đi Tự Do thành một chuyến, phải làm sao cho tôi trông thật bình thường”.



“Cũng chỉ là nhìn thôi mà”, Mogab mỉm cười, “Cậu hiện tại yếu như một con gà con vậy”.



“Không sao cả”, Trình Khản cầm lấy ly rồi uống cạn, “Mục sư không biết tình trạng của tôi, chỉ cần nhìn tôi không có bất thường gì, ông ta sẽ không hành động”.



“Được rồi”. Mogab thở dài.



Hai người trầm mặc ngồi phía trước màn hình theo dõi, sau hai tiếng, Thường Phi vẫn yên tĩnh nằm trên bàn đã cử động ngón tay.



“Tỉnh rồi”. Mogab đứng lên, bước nhanh tới phòng điều khiển.



Trình Khản cũng đi theo ra ngoài, Mogab giải phẫu có thành công hay không là phải nhìn hiện tại.



Lúc bọn họ đi vào căn phòng Thường Phi đang nằm, Thường Phi đã mở mắt, nghe thấy tiếng mở cửa liền nghiêng đầu về phía bọn họ.



Trong khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt của Thường Phi, Trình Khản biết Mogab đã thành công.



“Cảm giác thế nào?”. Mogab đi tới, kiểm ra số liệu của đủ loại thiết bị nối với người Thường Phi.



“Cần thời gian thích ứng”. Thường Phi trả lời.



“Bàng Ca à?”. Trình Khản đứng bên cạnh hỏi một câu.



“Ừ”. Thường Phi nhìn anh ta, “Anh trông khá tệ”.



“Sắp chết rồi”, Trình Khản mỉm cười, “Thường Phi đâu?”.



“Ở đây”.



Hoàn



Một trong hai cặp phụ đã có kết cục, nhưng chẳng biết kết cục như thế có được gọi là HE hay không