Liệp Lang Đảo

Chương 46 :

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Ca giải phẫu của Thường Phi rất thành công nhưng cần một ít thời gian để phục hồi, cho dù là cơ thể của Thường Phi thì cũng không thể lập tức trở về trạng thái trước đó sau khi trải qua giải phẫu, huống hồ bọn họ cần thời gian thích ứng với cách sinh tồn kỳ lạ một cơ thể hai kí ức và tư duy này.



“Xác suất sống sót là bao nhiêu?”. Trình Khản nhìn Mogab, cơ thể Bàng Ca đã vô dụng, y dùng cách thức này để tồn tại trong cơ thể Thường Phi, nhưng cơ thể Thường Phi có thể tiếp nhận sức mạnh tinh thần lớn mạnh của y hay không, hoặc có thể tiếp nhận trong bao lâu, không ai biết cả.



Loại thử nghiệm trước giờ chưa từng có không có bất cứ ví dụ thực tế nào để tham khảo.



“Không biết”, Mogab xòe tay, “Thường Phi chỉ là người thường chứ không phải vật thí nghiệm, có thể tỉnh lại đã là không tệ, còn sau này sẽ xảy ra chuyện gì, không ai có thể biết trước…”.



Trình Khản không nói gì, Thường Phi nằm trên bàn từ từ nhắm mắt cũng không lên tiếng, Mogab suy nghĩ một lúc, lại nở nụ cười: “Có điều dạng nào đi nữa thì đều là chuyện thú vị, có lẽ tôi phải cố gắng sống thêm vài năm nữa để nhìn xem cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì, đây chính là ca giải phẫu có giá trị nhất mà tôi từng thực hiện trong đời”.



“Cuồng hoan thực sự sẽ bắt đầu”, Thường Phi đột nhiên mở miệng, hai mắt vẫn nhắm nhưng giọng nói rõ ràng cho thấy đó là Bàng Ca, “Ông có thể chống đỡ qua cuồng hoan rồi hẳn nói, có lẽ lúc cuồng hoan vừa mở màn, người đầu tiên bỏ mạng chính là ông đấy, đại tế ti Mogab, ông đã giết bao nhiêu người, tất cả mọi người đều muốn ông chết”.



“Cậu có thể bảo vệ tôi”, Mogab chẳng hề sốt ruột, “Nếu tôi chết, thời điểm một người trong các người xảy ra chuyện, ai sẽ giúp các người giải quyết hả?”.



Trình Khản không thảo luận với bọn họ, anh nhìn máy móc bên cạnh, các hạng mục chỉ tiêu của thân thể Thường Phi đều rất bình thường, hiện tại không có vấn đề gì, vì thế anh muốn đi tìm Kiệt Tu.



“Tôi phải ra ngoài một chuyến”, Trình Khản cắt ngang bọn họ, “Có thể mất vài ngày, cũng có thể sẽ lập tức trở lại, cũng có thể… không trở lại”.



Bàng Ca là một người có tính cách đặc biệt, miễn là y còn sống, y sẽ không quan tâm tới sống chết của kẻ khác.



Vì thế cuồng hoan của y sẽ có tính chất hủy diệt.



Trình Khản không định sắp xếp cho Kiệt Tu rời khỏi đảo Liệp Lang, Kiệt Tu sinh ra ở trên đảo, lớn lên ở nơi này, cậu ta thuộc về đảo Liệp Lang, bất luận là cậu ta sẽ sống sót hay bỏ mạng trong cuồng hoan của Bàng Ca, đó đều là số mạng của cậu ta.



Việc Trình Khản muốn làm chỉ là gặp cậu nhóc ấy một lần trước khi thế giới của anh bị hủy diệt.



Tự Do thành vẫn yên ả như ngày thường, tất cả mọi người đang bận rộn chuyện của chính mình, về việc Trình Khản đến, không ai cảm thấy bất ngờ.



Lily Ca xách theo hai túi thức ăn đặt vào nhà kho, nhìn thấy Trình Khản liền mỉm cười chào hỏi: “Đã lâu không gặp”.



“Đã lâu không gặp”. Trình Khản cười, cười một cách khó khăn, tình trạng cơ thể của anh rất kém, tuy ngoài mặt nhìn anh không khác gì với trước đây, nhưng mỗi lần hít thở đều rất vất vả, “Mục sư ở trong phòng sao?”.



Mỗi lần anh đến đều sẽ gặp mục sư trước tiên, lần này cũng không ngoại lệ, mặc dù anh mong muốn nhìn thấy Kiệt Tu ngay lập tức.



Có vài đội viên của đội chiến đấu đi ngang qua bên cạnh, nhưng anh không nhìn thấy Kiệt Tu bên trong đám người, có lẽ cậu ta lại đang bận bịu kiểm tra địa đạo.



“Ở trong phòng”, Lily Ca nhíu mày, “Ông ấy đã không ra khỏi phòng vài ngày rồi, còn dặn không được quấy rầy nữa”.



“Vậy sao”, lòng Trình Khản chợt trầm xuống, “Tôi đi xem một chút”.



Thời điểm Trình Khản đi xuống cầu thang, anh vẫn cảm giác được sự bất ổn, mặc dù bốn phía không có bất cứ dị thường nào.



Anh sờ vào khẩu súng ở ngang hông, do dự một chút, khẩu súng được lấy ra cầm trên tay, anh bước đi thật khẽ đến trước cửa phòng mục sư.



Sau khi gõ cửa hai lần, bên trong truyền ra giọng nói của mục sư: “Trình Khản sao?”.



“Đúng vậy”. Trình Khản trả lời, giọng mục sư rất bình tĩnh, nhưng anh rất hiểu người này, nếu quả thật có chuyện khiến cho ông ta không ra khỏi phòng trong vài ngày, giọng nói của ông ta tuyệt đối sẽ không bình tĩnh được như vậy.
Sa Tả hít sâu một hơi, cúi đầu ấn lên vòng tay, lựa chọn gọi điện.



Đốm xanh nhỏ bắt đầu chớp tắt không theo quy luật.



Vài giây sau, ký hiệu cậu xem hiểu nhảy ra, kết nối thành công.



“Có ai không?”. Sa Tả đợi một lúc nhưng không nghe thấy bất cứ tiếng động gì, vì vậy thử hỏi một câu.



“Số thứ tự”. Trong vòng tay truyền ra một giọng nữ giới.



Điều này khiến Sa Tả giật mình, cậu không nghĩ tới sẽ là nữ giới, sau khi ngẩn người cậu mới báo số thứ tự, hơi thấp thỏm chờ bên kia trả lời.



“Tại sao lại dùng cách liên lạc trực tiếp này?”. Người bên kia dường như hơi khó chịu.



“Chúng tôi từng ở trong một nơi không an toàn, sau đó trốn ra được, hiện tại không tìm được người có thể liên lạc”. Sa Tả trả lời.



“Người liên lạc là ai?”. Người nọ hỏi.



Sa Tả không trả lời ngay, cậu suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Xin lỗi, tôi không thể nói cho bà biết”.



“Quả nhiên là người của Trình Khản, thận trọng như cậu ta vậy”. Người nọ không tiếp tục truy hỏi, “Tôi gần như có thể biết đó là ai, nếu có người liên lạc gặp chuyện không may thì tôi sẽ biết, hiện tại cậu ta vẫn an toàn, cậu có thể tiếp tục liên lạc với cậu ta, không đến đường cùng thì đừng liên lạc với tôi, nhưng lúc cần tôi, tôi sẽ cho các cậu sự giúp đỡ lớn nhất”.



Người nọ nói xong liền cúp máy.



Không đến đường cùng thì đừng liên lạc. Sa Tả chậm rãi trở mình trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà loang lổ, đây có lẽ là bước cuối cùng trong kế hoạch của Trình Khản, cũng có thể là người cao cấp nhất tham gia vào kế hoạch này.



Người phụ nữ đó là ai?



Sa Tả nhắm mắt lại, người phụ nữ này là ai có thể cũng không quan trọng, nhưng giọng nói rõ ràng đã qua xử lý đặc biệt vẫn khiến cậu có cảm giác quen thuộc.



Cậu bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng lại người phía sau giọng nói này.



Một lát sau, cậu mở mắt nhìn Naga, “Kế hoạch của Trình Khản lớn thật”.



“Hả?”. Naga đang nằm nhắm mắt dưỡng thần trên giường, nghe xong lời này của cậu, mắt mở ra he hé.



“Giọng của người này tuy đã qua xử lý nhưng tôi vẫn nhớ ra đó là ai”, Sa Tả trở người đưa chân cọ hai cái lên mông Naga, hạ giọng, “Đây là bộ trưởng đơn vị phòng thủ đối ngoại của AS”.



“Hả?”. Đối với Naga mà nói, thông tin này không hề có chút chấn động nào, hắn không biết đó là ngành gì, cũng không biết nó có gì đặc biệt.



“Quên đi, có nói anh cũng không hiểu đâu”. Sa Tả lại kéo tay Naga qua, tiếp tục nghiên cứu vòng tay kia, “Chúng ta cần phải tiến hành đồng thời cả hai chuyện, chuyện đại lục mới kia, nếu như kế hoạch sau cùng của Trình Khản quả thật có thể hủy diệt đảo Liệp Lang, vậy thì không biết AS sẽ thay đổi như thế nào, nếu như ngay cả cấp trên tối cao của bộ đối ngoại phòng ngự cũng biết chuyện này, nhưng vẫn không ai công khai phản đối, điều đó cho thấy rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến AS, cho dù cuối cùng phá hư được kế hoạch A-dam hoàn mỹ, cũng sẽ không có ai hi vọng nhìn thấy chúng ta tiếp tục tồn tại… Chúng ta phải rời khỏi nơi này vào thời điểm đó, mà nơi có thể đi cũng chỉ có đại lục mới kia mà thôi”.



Hoàn



Lần này quả thật là BE cho cặp phụ thứ hai rồi TT_TT