Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian

Chương 27 : Thiên sư

Ngày đăng: 10:18 18/04/20


Cô Thần đuổi theo, kéo Long Tuấn Hạo vào lòng, sợ đến mức trái tim đập nhanh bất thường giờ mới tạm bình ổn trở lại. Anh lấy điện thoại ra gọi, nói cực kỳ ngắn gọn, “Các cậu tạm thời đừng ra, cứ tiếp tục canh cổng trước, bên này có bọn tôi rồi.”



Long Tuấn Hạo bị Cô Thần ấn ở trong lòng, run rẩy nhìn Sở Kiên vẫn đang cố gắng lao vào trong cùng với La Dịch và các hộ sĩ đang theo sát ở phía sau, rồi quay sang nhìn cánh rừng yên tĩnh trước mặt, hắn trầm mặc một lúc rồi mới hỏi, “Là người của Lôi Nham?”



Cô Thần lắc đầu, “Không. Những người này rõ ràng đang chuẩn bị xông vào, như vậy sẽ phải chịu thương vong rất lớn, Lôi Nham tuyệt đối sẽ không ngốc đến mức ấy.”



Long Tuấn Hạo cảm thấy hơi chút nhẹ nhõm, kinh ngạc hỏi, “Vậy bọn họ là ai? Từ đâu đến?”



“Không biết.” Cô Thần trả lời rồi quay đầu nhìn nhìn trợ lý viện trưởng đang khiêng súng trường chạy đến, lại nhìn sang Thúc Văn cùng đám người liên can phía xa, sau đó xoa xoa đầu Long Tuấn Hạo, “Ngoan, đem theo Thúc Văn ra khỏi chỗ này đi.”



Long Tuấn Hạo run run đưa tay chỉ về một hướng, “…Còn hắn thì sao?”



Cô Thần nhìn về phía đó, chỉ thấy Sở đại thiên sư lại bị người ném ra ngoài, hai gã lính đánh thuê kia vẻ mặt phi thường phẫn hận, rống lên với La Dịch cùng các hộ sĩ của Sở Kiên, “Các người không thể đem cậu ta ra chỗ khác sao?! Viện trưởng tiêu tiền thuê các người không phải để các người ăn không ngồi rồi đúng không?! Đúng không?!”



Các hộ sĩ cũng bi phẫn rống trả, “Nhưng viện trưởng không cho chúng ta dùng thuốc an thần! Dù thế nào đi nữa, bây giờ cậu ta cũng ở trên địa bàn của các anh, viện trưởng nuôi các anh cũng không phải để ăn không ngồi rồi đúng không? Đúng không?!”



“…”



Vị thiên sư nọ lại từ từ đứng dậy, trường bào trên người nhăn nhúm hỗn độn, kiếm gỗ đào đã sớm gãy, bát quái cũng chẳng đã bị ném đi đâu, nhưng khí thế vẫn không giảm mảy may, “Yêu nghiệt to gan! Dám ném bản thiên sư… Đợi bản thiên sư thu thập được các ngươi xong, nhất định sẽ khiến các ngươi hồn phi phách tán!”



Hai gã lính đánh thuê kia như muốn khóc tới nơi, “Gia, coi như chúng tôi van xin ngài, ngài quay về luyện cho giỏi rồi hẵng quay lại được không? Lần sau ngài đến, chúng tôi bảo đảm sẽ thúc thủ chịu trói, ăn chay niệm Phật, một lòng hướng thiện, ngoan ngoãn học tập mỗi ngày để tiến bộ, tranh thủ cuối năm lấy thêm danh hiệu học sinh giỏi… Ngài xem vậy có được không?” Vừa dứt lời, phía sau bỗng phát ra tiếng nổ thật lớn, hai người kia lập tức biến sắc, “Con mẹ nó, là lựu đạn! Đây rốt cuộc là người từ đâu đến a?!”



“Yêu nghiệt to gan, các ngươi lại đang dùng yêu pháp gì?” Sở đại thiên sư thần sắc nghiêm nghị, vung tay áo, chắp hai tay ra sau lưng, “Bản thiên sư hôm nay nhất định phải thu các ngươi!”



Hai người kia khóc lớn, “Gia, đều là nam nhân tội gì khó xử nhau a a a!”



“Cút, các ngươi là yêu nghiệt, không phải nam nhân!”


“…”



Đầu sỏ gây nên lại nhìn chằm chằm tay của mình mà sững sờ, trầm mặc một lúc lâu sau mới nói, “Gần đây công lực của bản thiên sư lại đại tăng, phỏng chừng không bao lâu nữa là có thể thăng thiên rồi…”



“…” La Dịch theo bản năng mở miệng định nói, thế nhưng thanh âm trong rừng cây lại vang lên thật lớn, Sở Kiên nổi giận, “Yêu nghiệt to gan, lại đang tác quái!” Dứt lời liền định xông về phía trước.



La Dịch đang ôm chân Sở Kiên cũng nổi giận, “Những người đó rốt cuộc đang làm gì vậy?!” Nói xong quay sang rống lên với Long Tuấn Hạo và tên lính đánh thuê nửa tàn phế bên kia, “Các người đè em ấy lại, tôi đi gọi điện thoại!”



Hai người kia lập tức nghe lời tiến lên, La Dịch lập tức rảnh tay móc di động ra, trầm mặc nhìn di động hồi lâu, sửng sốt một hồi lâu vẫn không nhúc nhích.



Long Tuấn Hạo dùng hết khí lực để đè lại người nào đó, rống to, “Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì?! Gọi đi!”



“Không được a…” La Dịch thống khổ ôm đầu, “Tôi không biết rốt cuộc nên gọi cho ai…”



Thanh âm của Long Tuấn Hạo lại càng lớn, “Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu người có thể gọi?!”



“Tôi…” La Dịch vừa mở miệng, chợt nghe một tràng tiếng nổ vang lên từ không trung khiến anh ngẩng đầu, nhìn phi cơ trực thăng đang càng ngày càng gần, biểu tình liền trở nên căng thẳng, “…Đặc công.”



Long Tuấn Hạo ngẩn ra, “Cái gì?”



“Đặc công, ” La Dịch chỉ vào logo trên phi cơ trực thăng, trầm giọng nói, “Bộ hạ cũ của Sở Kiên.”



“Bộ hạ cũ của Sở Kiên?” Long Tuấn Hạo hỏi lại, “Vậy chẳng phải đồng nghiệp của ngươi sao?”



La Dịch quay đầu nhìn hắn, trầm mặc một lúc lâu sau mới gian nan cất tiếng, “Kỳ thật ta chỉ là cảnh sát mà thôi… Thật đấy…”



“…”