Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian

Chương 56 : Hiểu lầm

Ngày đăng: 10:19 18/04/20


Long Tuấn Hạo biết tạm thời không cần lo lắng cho tính mạng của mình nên an tâm đánh một giấc ngon lành, sáng hôm sau cậu tỉnh dậy từ rất sớm, cả ngày hôm qua cứ phải nhấp nhỏm bên bờ vực của sự sống và cái chết, thần kinh cậu luôn căng cứng trong lo lắng hãi hùng, quên mất một chuyện trọng đại, giờ chợt nhớ tới bèn cấp tốc làm vệ sinh cá nhân sau đó mở cửa ra ngoài, nhưng cậu đi lòng vòng trên hành lang nửa ngày trời rồi mà vẫn không biết phải làm sao để tìm thấy người.



Lão quản gia liếc nhìn cậu một cái rồi đi tới, tối hôm qua ông cũng nghe được hai chữ “con dâu” của người này, lại thấy cử động thân mật giữa cậu và Lôi Nham, xem như cũng hiểu, mặc dù ông cảm thấy kinh hãi nhưng biết rõ đại thiếu gia nhà mình sẽ không để bất cứ ai xen vào chuyện riêng của bản thân, nên không dám nói gì, chỉ là, ánh mắt ông nhìn Long Tuấn Hạo lại chứa đầy khinh thường và cừu hận.



Ông biết quy củ của Lôi gia, người Lôi Nham sẽ lấy chắc chắn không phải người này, mà là một tiểu thư thế gia do trưởng bối chọn lựa, thế mà người này lại nghĩ bản thân có thể trèo cao, tiến vào Lôi gia rồi nhận người thân lung tung sao, cho nên ông xem thường cậu. Nhưng nghĩ lại thì đây cũng là lần đầu đại thiếu gia yêu một ai đó, lỡ như anh thật lòng thì có lẽ sẽ không thuận theo sự sắp đặt của các vị trưởng bối, ông nhìn Lôi Nham lớn lên, thực lòng yêu thương anh, vì vậy cũng không muốn thấy Lôi Nham đau khổ, thế nên ông oán hận.



Nói tóm lại, ông không có tí hảo cảm nào với Long Tuấn Hạo cả, nhưng nhìn người này cứ đi lòng vòng mãi cũng không thể mặc kệ, nên mới tiến lên chào, “Buổi sáng tốt lành, tiên sinh.”



“Ừm, buổi sáng tốt lành.” Long Tuấn Hạo dừng lại nhìn ông, tuy lão quản gia đã che giấu suy nghĩ của mình rất tốt, nhưng cậu lại không phải là kẻ ngốc, vẫn có thể nhìn ra sự khác thường trong ánh mắt ông, thầm nghĩ chẳng trách Cô Thần không muốn về nhà, mấy người này ngay cả con dâu mới cưới vào cửa cũng ghét bỏ, huống chi là nam nhân của con dâu, Cô Thần nhịn không có nghĩa là cậu cũng sẽ nhịn, liền bày ra bộ dáng lười biếng nhìn người phía trước, lấy giọng đại gia hỏi ông, “Ta tìm anh ta, anh ấy đâu?” Kẻ hầu phải sao cho ra dáng kẻ hầu, nếu hôm nay khí thế của gia mà thua ngươi thì làm sao sống được ở cái nhà này.



Lão quản gia sửng sốt. “Anh cậu?”



“Chính là Lôi Nham.” Long Tuấn Hạo không kiên nhẫn nói, cậu nhớ rõ người này cũng ở đó, cho nên chắc chắn có nghe thấy lời cậu nói, vậy mà sao ông ta lại hỏi thế này? Giả ngu? Hừ, được rồi, hình như Cô Thần không gọi Lôi Nham là anh, chẳng lẽ những người này coi Cô Thần là người dưng nước lã? Cậu càng nghĩ càng bất bình thay cho Cô Thần.



Lão quản gia nghĩ nam nữ yêu nhau cũng gọi nhau anh anh em em, có lẽ bọn họ cũng vậy, ông liếc nhìn cậu, tuy vô cùng bất mãn với thái độ kẻ cả của cậu, nhưng vẫn nhẫn nhịn trả lời, “Đại thiếu gia đang đi dạo ngoài vườn hoa.”



“Ừm.” Long Tuấn Hạo gật đầu, liếc thấy một hầu gái đi ngang qua, liền gọi cô ta lại, “Ngươi, đúng, là ngươi, ngươi mang ta ra vườn hoa tìm Lôi Nham, còn ngươi…” Cậu nhìn lão quản gia, sau đó quay về phòng cầm một gói mì ra đưa cho ông. “Đây, bảo nhà bếp nấu cho ta, lát nữa ta muốn ăn.”



Quản gia cầm gói mì, mặt tái mét, run rẩy hỏi, “Tiên sinh, tôi nghĩ chúng tôi có thể phục vụ ngài một bữa sáng!” Người này bị sao vậy? Rõ ràng là muốn leo vào cửa Lôi gia lại còn định ăn mì gói? Cậu ta làm cái này cho ai xem? Để cho thiếu gia nghĩ rằng chúng ta không tiếp đãi cậu ta cho tốt rồi giả vờ đáng thương khóc lóc một hồi hay sao? Chẳng thể ngờ cậu ta mặt mũi không tồi mà tâm địa lại xấu xa đến vậy!



Long Tuấn Hạo khó hiểu mà nhìn cặp mắt đầy bão táp của lão quản gia, lười biếng nói, “Ta muốn ăn mì gói, đi làm.”



Lão quản gia nhìn cậu trừng trừng, nghĩ chắc chắn thiếu gia sẽ không để cho cậu ta ăn cái thứ không dinh dưỡng này, dù có to chuyện lên thì ông cũng là người có lý, bèn nói: “Mong tiên sinh thứ lỗi, tôi khó mà vâng lệnh được.”



Long Tuấn Hạo hoảng sợ, nhìn xem, ngay cả sai người đi nấu mì gói cũng không được! Như vậy cậu biết để mặt mũi của hoàng gia vào đâu! Lôi Nham sau khi đi dạo về thì thấy người nào đó đang đi tới đi lui trước mặt lão quản gia, rõ ràng là đang xù lông, anh thong thả bước qua hỏi, “Sao vậy?”



Long Tuấn Hạo và lão quản gia vừa nhìn thấy anh hai mắt liền phát sáng, vội vàng chạy tới, lão quản gia mở đầu nói trước, uyển chuyển biểu đạt tân sủng của anh không chịu ăn cơm đàng hoàng, mà muốn ăn mấy thứ không dinh dưỡng, thuận tiện ám chỉ người này tâm kế thâm độc, thấy Lôi gia giàu sang muốn bắt quàng làm họ, tuyệt đối không phải là một người bạn đời ưu tú.



Lôi Nham tất nhiên là biết lão quản gia hiểu lầm, nhưng nhất thời không biết nói gì, Long Tuấn Hạo thì lại rất trực tiếp, chạy đến níu tay áo anh. “Anh, ta muốn ăn mì gói! Bọn họ khi dễ ta, anh, ta dù gì cũng là tân chủ nhân của cái nhà này rồi, vậy mà sai sử bọn họ đi nấu một tô mì cho mình cũng không được! Anh thử nói xem sau này ta biết phải sống thế nào?”



Ngoại trừ lão quản gia đêm qua có mặt tại hiện trường, còn lại tất cả người hầu đi ngang qua đều kinh hãi, hai mắt run run nhìn bọn họ.



Lôi Nham im lặng nhìn Long Tuấn Hạo, bỗng nhiên rất muốn dán cái miệng của cậu lại, anh nhìn người này cáo trạng đến nước miếng tung bay đang còn muốn nói tiếp, vội vàng bịt miệng cậu kéo thẳng vào trong phòng, rồi quay đầu lại phất tay với quản gia. “Đi, đi làm…” Dứt lời cùng vào phòng luôn.



Lão quản gia khiếp sợ nhìn chằm chằm vào cửa phòng, thiếu gia nhà ông vậy mà chỉ nghe người kia nói mấy câu liền đồng ý rồi?! Lại chẳng hề chú ý đến những lời ám chỉ trước đó của ông?! Hai tay ông run rẩy cầm gói mì, nghĩ, cậu ta đúng là mầm tai họa mà! Thiếu gia nhà ông tại sao lại gặp phải loại người có tâm địa rắn rết như vậy! Ông hít sâu một hơi, lại run rẩy vịn tường bước xuống lầu.


Cuối cùng thì Vu Ngạo cũng tìm về thanh âm của mình, “…Vương gia?”



“Ừ, là ta, làm ta hết hồn à, còn tưởng cầm thú lại thôi miên ngươi nữa rồi.”



“…” Mặt Vu Ngạo vặn vẹo, Vương gia, ngài đừng nói cái không nên nói có được không?



Lôi Nham liếc nhìn cậu một cái, kéo thú cưng mới của mình vào công ty, ngồi lên ghế, để Long Tuấn Hạo đứng bên cạnh, Long Tuấn Hạo bỗng nhiên thương tâm nói, “Anh muốn để ta đứng cả ngày sao?”



Lôi Nham nghĩ nghĩ rồi bảo trợ lý đem một cái ghế đến, đặt ở một bên, Long Tuấn Hạo lúc này mới vui vẻ ngồi xuống. Vu Ngạo nhìn tất cả mà choáng váng, đứng sững sờ tại chỗ chẳng biết làm sao, cho đến khi lão đại nhà cậu khụ một cái mới hoàn hồn, ngước nhìn anh, “Tôi được giải thôi miên rồi.”



Lôi Nham gật đầu, lại tiếp tục im lặng nhìn cậu, mặt không cảm xúc. Vu Ngạo biết lão đại đây là muốn cậu tự thuật, nên khẩn trương siết chặt nắm tay, tự hỏi rốt cuộc phải nên mở đầu thế nào. Long Tuấn Hạo nhìn Lôi Nham, lại nhìn Vu Ngạo, rụt rè giơ tay. “Anh, ta biết, hắn muốn tìm anh báo cáo.”



Vu Ngạo lại sững sờ, anh?



Lôi Nham quay đầu nhìn người nào đó, nhướn mi, nghĩa là cậu biết?



“Biết chứ.” Long Tuấn Hạo nói. “Không phải anh phái Vu Ngạo trà trộn vào viện an dưỡng sao, sau đó cầm thú tức Hà Thiên Phàm muốn áp tiểu Lam, nhưng lại bị Vu Ngạo áp lại, cho nên không cam lòng mới thôi miên Vu Ngạo, làm Vu Ngạo yêu hắn, tính toán một màn ngược thân ngược tâm, cuối cùng lại vẫn bị áp, nhưng lần trước Vu Ngạo chắn một phát súng cho hắn, cầm thú hổ thẹn nên giải thôi miên, ai ngờ Vu Ngạo cũng yêu hắn mất rồi, nên giờ tới ngả bài với anh.”



Lôi Nham quay đầu nhìn Vu Ngạo, Vu Ngạo vẻ mặt vặn vẹo, đờ người ra, chậm chạp gật đầu, được lắm, nói hết cả rồi, muốn lừa cái gì cũng không có cơ hội nữa rồi!



“Thực ra, anh à.” Long Tuấn Hạo nhìn Lôi Nham. “Ta nghĩ cầm thú cũng yêu Vu Ngạo mất rồi, anh tiện thể bảo Vu Ngạo kêu hắn tới luôn, ta còn nhớ anh vẫn luôn muốn lôi kéo Hà Thiên Phàm vào tổ chức phải không? Nhưng bọn họ nói có thể anh sẽ giết hắn, nhưng ta biết anh đã bồi dưỡng Vu Ngạo trong khoảng thời gian rất dài, dù là nuôi hoa cỏ thì nuôi lâu cũng có cảm tình, nếu anh giết cầm thú vậy Vu Ngạo hắn có thể… Hơn nữa Vu Ngạo cũng không phản bội anh, nếu anh tha cho cầm thú, sau này Vu Ngạo sẽ càng trung thành bán mệnh cho anh, hơn nữa, như vậy anh còn có thêm một thủ hạ đắc lực nữa, chuyện mua bán này rất có lời mà.”



Lôi Nham tiếp tục im lặng, Vu Ngạo đứng đối diện anh, thấp thỏm không yên, trong thời gian ngắn có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, thật lâu sau Lôi Nham mới nhìn về phía Long Tuấn Hạo, viết một đám chữ.



Long Tuấn Hạo nhìn rồi nói. “À, anh bảo nếu như hắn không đồng ý hoặc là không yêu Vu Ngạo thì làm sao?”



Nháy mắt như có một tảng đá đè nặng trong lòng Vu Ngạo, cậu càng thêm bồn chồn, lo lắng.



“Vậy dễ mà!” Long Tuấn Hạo híp mắt lại, nắm tay phẫn hận nói: “Đến lúc đó anh bảo Vu Ngạo nhốt cầm thú lại, tốt nhất là nhốt cả đời, thuận tiện cưỡng gian cả đời! Như vậy cầm thú sẽ sống không bằng chết, so với giết hắn càng thống khổ, nếu như Vu Ngạo không cẩn thận để hắn trốn thoát, lúc đó anh bẻ xương bọn họ cũng không muộn.”



Vu Ngạo hai mắt đỏ hồng đầy cảm kích nhìn Long Tuấn Hạo, Vương gia, ngài quả nhiên là linh vật may mắn a!



Lôi Nham nghĩ lại, rồi viết thêm một đám chữ, Long Tuấn Hạo nhìn rồi đọc, “Nếu như Hà Thiên Phàm nói dối là yêu Vu Ngạo để có thể tiến vào tổ chức để giữ mạng thì sao? Anh không cần người không trung thành…” Cậu gãi đầu. “Cái này ta cũng không biết…”



“Tôi biết.” Vu Ngạo vội vàng nói, “Tôi có một cách có thể thử xem.”