Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian

Chương 57 : Cẩu huyết

Ngày đăng: 10:19 18/04/20


Cô Thần sau khi về phòng, cân nhắc tính toán những khả năng sẽ xảy ra hết một lần, liền ngồi bất động trên giường, đôi con ngươi sâu thẳm, trong đầu đều là khuôn mặt tươi cười của người nọ, những ký ức từ lúc gặp nhau đến nay lần lượt lướt qua, khắc sâu như đã sớm hòa làm một với sinh mệnh.



Chó con chui từ dưới ngăn tủ ra, nghiêng đầu nhìn anh, sau đó chạy xung quanh giường lớn một vòng, nghểnh cổ lên tìm kiếm. Cô Thần thấy thế liền cúi đầu vuốt ve nó, “Đừng tìm nữa, em ấy không có ở đây, nhưng ta sẽ nhanh chóng mang em ấy về.”



Chó con lại nghiêng đầu nhìn anh, vẫy vẫy đuôi, cuối cùng quay đầu chui xuống dưới ngăn tủ. Cô Thần nhìn căn phòng trống rỗng, thở dài một tiếng rồi ngã người xuống giường. Anh biết hiện giờ bản thân cần bảo trì thể lực, định nhắm mắt ngủ, nhưng ngay sau đó anh lại mở mắt ra, nhíu mày. Chỉ cần vừa nhắm mắt, anh liền không thể ức chế mà nghĩ đến hình ảnh người nọ đang bị ngược đãi hoặc bị giam ở một nơi tối tăm, ánh mắt ngập nước ngóng trông anh đến cứu. Anh đưa tay bưng mặt, anh đúng là không thể chịu được khi người nọ bị thương, thậm chí chỉ cần nghĩ thôi cũng đã khiến anh đau đớn vô cùng.



Anh nhìn chằm chằm trần nhà tối đen, bắt buộc bản thân chìm vào giấc ngủ. Khi trời còn chưa sáng, anh lại tỉnh, vươn tay cầm lấy điện thoại xem tin nhắn, Vu Ngạo đã đến tổng bộ, tạm thời vẫn chưa liên lạc lại. Anh suy nghĩ một chút, quyết định về nhà trước. Dù sao ba mẹ anh cũng đã về, cho nên anh có lý do chính đáng để về đó, hơn nữa Lôi gia đại trạch và tổng bộ cũng cùng một thành phố, lỡ như có chuyện gì đột ngột xảy ra thì anh cũng có thể kịp thời xử lý.



Nghĩ vậy, anh đứng dậy rửa mặt, định đợi trời sáng hẳn rồi đến tìm Lê Hiên, tận lực an bài mọi thứ chu toàn rồi rời khỏi đây, không nghĩ đến anh vừa bước nửa bước ra khỏi phòng liền bị chặn lại, mà người đó lại còn là Hà Thiên Phàm. Anh nhướn mi, “Có chuyện gì sao?”



“Có.” Hà Thiên Phàm gật đầu, đáy mắt còn vương chút tơ máu, hiển nhiên cũng ngủ không ngon giấc. Anh chăm chú nhìn Cô Thần, “Vu Ngạo đi đâu rồi?”



Cô Thần nhìn ánh mắt của Hà Thiên Phàm, có chút kinh ngạc, “Anh đối với cậu ta…”



“Tôi hỏi anh cậu ta đi đâu rồi?” Hà Thiên Phàm nhanh chóng ngắt lời anh, thanh âm có chút gắt gỏng, hiển nhiên là không khống chế được tâm tình của mình.



Cô Thần trầm mặc một lúc rồi nói, “Anh hẳn phải biết mới đúng.”



“Cậu ta đi tìm Lôi Nham có đúng không…” Hà Thiên Phàm thấp giọng nói, thanh âm nghèn nghẹn. Anh đương nhiên biết cậu ta muốn làm gì. Anh thừa nhận anh có động tâm với Vu Ngạo trước kia, nhưng bây giờ rõ ràng cậu ta không còn là người lúc đó nữa, thế mà khi biết được tin tức này, anh vẫn cảm thấy lo lắng bất an. Anh biết chuyện này có nghĩa là gì, Hà Thiên Phàm anh phong lưu bấy lâu, nay đã lật thuyền trong mương (ý chỉ sai lầm không đáng có, để rồi ảnh phải tự tay kết thúc quãng đời phong lưu của mình) rồi.



Cô Thần nhìn phản ứng của Hà Thiên Phàm, liền biết anh ta cũng đã hãm vào. Anh vỗ vai anh ta một cái rồi lướt qua người Hà Thiên Phàm, bước đi.



“Anh đi đâu vậy?” Hà Thiên Phàm vội vàng gọi lại.



“Lôi gia đại trạch.”



“Lôi gia đại trạch…” Hà Thiên Phàm nghĩ nghĩ, đuổi theo Cô Thần, “Tôi đi cùng anh, Lôi gia tổng bộ cũng ở đó đúng không?”



Cô Thần ngừng lại một chút, quay đầu nhìn Hà Thiên Phàm, “Một mình tôi đi được rồi, anh ở đây đợi tin đi.” Anh đã đáp ứng Vu Ngạo phải bảo vệ người này an toàn, thế nhưng anh không nghĩ đến người này quyết tâm đâm đầu vào nguy hiểm như thế, vậy… chẳng lẽ phải trói anh ta rồi nhốt lại sao? Trói bao lâu? Nếu Vu Ngạo gặp chuyện không may, chẳng lẽ phải nhốt anh ta cả đời?



Hà Thiên Phàm híp mắt, lập tức mẫn cảm hỏi, “Tên chết tiệt kia đã nói gì với anh?”



Cô Thần định khuyên vài câu, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên. Anh bắt máy, là số của ba anh, “Vâng, ba à.”



Bên kia điện thoại vô cùng ồn ào, thanh âm của ba anh lại có vẻ lo lắng dị thường, “Tiểu Thần, con về ngay đi, mẹ con ngất xỉu rồi!”



Cô Thần chấn động, “Cái gì? Sao đột nhiên lại ngất xỉu?”




“Mẹ nói gì?!” Biểu tình của anh vặn vẹo, bởi vì cực độ khiếp sợ, thanh âm của anh khàn khàn mà lại có chút bén nhọn, “Bọn họ ở chung vô cùng tốt, lại còn ngủ chung phòng?! Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”



“Con trai, con bình tĩnh một chút…” Người phụ nữ ngồi trên giường khóc nức nở, “Mẹ biết con nhất thời sẽ không tiếp thu được, nhưng con hãy nhìn thoáng một chút đi, thiên nhai hà xứ vô phương thảo a…”



Cô Thần vẫn còn rối rắm, “Hạo Hạo không phải loại người như vậy!”



“Sao lại không phải, con bị nó lừa rồi…” Bà khóc càng dữ, “Nghe mẹ nói đi con…, đừng hận anh con, vốn chính là mẹ con ta có lỗi với nó, mẹ xin lỗi con… Con trai đáng thương của mẹ…”



Cô Thần hít một hơi thật sâu, “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, mẹ xác định bọn họ ngủ chung một phòng sao? Ý con là mẹ tận mắt nhìn thấy anh trai đi vào phòng của Hạo Hạo rồi ở trong đó cả đêm sao?”



Bà lau nước mắt, “Không thấy…”



Cô Thần nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là tốt rồi, con đã nói mà, anh ấy rõ ràng muốn giết Hạo Hạo, làm sao có thể ngủ chung với em ấy được?”



Bà ngừng khóc hỏi, “…Hả?”



Cô Thần đơn giản kể lại toàn bộ một lần, bà nghe xong, há miệng thở dốc, “Kia… Bọn họ đây là sao?”



“Con cũng không biết, chỉ có thể chờ bọn họ quay lại.”



Mấy người bọn họ chỉ có thể vừa nhìn đồng hồ treo tường vừa chờ, chờ đến tối vẫn không thấy bóng dáng hai người kia. Cô Thần lại rối rắm, nghĩ thầm, chẳng lẽ Lôi Nham chuẩn bị đêm nay động thủ?



“Không được, con phải đi tổng bộ tìm bọn họ!” Nói xong, Cô Thần mở cửa đi ra ngoài, vừa lúc bắt gặp Túc Tòng vừa tỉnh dậy, liền kéo cả cậu cùng đi. Bất ngờ là khi hai người họ đến tổng bộ thì chỗ đó đã loạn thành một đoàn. Cô Thần tùy tiện bắt lấy một người, hỏi, “Có chuyện gì vậy?”



“A, Nhị thiếu gia!” Người nọ quay đầu nhìn anh, thanh âm lo lắng, “Không ổn rồi, ở quán bar, Boss gặp phải sát thủ do cừu gia phái tới, song phương đã đánh nhau, thế nhưng người của chúng ta không đủ, trước mắt không biết tung tích của Boss.”



Cô Thần gấp rút hỏi, “Người ở bên cạnh anh ấy đâu?! Em ấy đâu rồi?”



“Ngài đang nói Long tiên sinh thuộc bộ kỹ thuật trước kia?”



“Đúng!”



“Cậu ấy đi chung với Boss, hai người cùng mất tích!”



Tâm của Cô Thần lại trầm xuống.