Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian
Chương 8 : Thần y
Ngày đăng: 10:18 18/04/20
“Cáng cứu thương ở bên này, qua giúp một tay đi, cẩn thận chút.”
“Lấy chăn bông đắp lên, may mà bây giờ không phải là mùa đông, bằng không thế nào cũng có chuyện.”
Trong khi các bác sĩ và y tá khác bận tối mặt tối mày, không ngừng xoay quanh một người toàn thân ướt sũng, có một y tá cầm khăn tay nhỏ giọng, khóc thút thít, “Gia, rốt cuộc ngài có luẩn quẩn gì trong lòng thế a a a!”
Người nằm trên cáng cứu thương sụt sịt một tiếng, rồi mới nói một cách đứt quãng, “Người ta… Người ta có sống cũng vô dụng a…”
“Sao có thể vô dụng a?” Y tá kia liền gục đầu khóc lớn. “Nếu ngài rời khỏi cõi đời, chúng tôi đều phải đi theo chôn cùng a a a! Gia, ngài hãy vì chúng tôi mà nghĩ lại đi!”
Một vị đại gia khác của trại an dưỡng, Thúc Văn đồng chí mặt than, lúc này đang yếu ớt nằm trên cáng cứu thương, môi run run nói, “Không… Đừng… Người ta có sống cũng vô dụng mà…” Nước mắt chảy ròng ròng từ khóe mắt, thê lương nói. “Các ngươi… các ngươi để cho ta đi đi…”
Mọi người thống khổ nhìn Thúc Văn, đồng thời nghĩ thầm, ảnh hưởng của vị Vương gia kia đối với trại an dưỡng này rốt cuộc lớn đến thế nào?! Cậu ta vừa lên cơn, liền khiến những người còn lại trong viện này đều đi theo gặp tao ương a a a! Mấy người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều là biểu tình bi thống.
“Đây đã là lần thứ ba rồi, rốt cuộc có biện pháp nào ngăn cản cậu ta không a! Rốt cuộc thì chấp nhất của cậu ta đối với hồ nước này sâu đến mức nào?!”
“Cậu ta chẳng lẽ không sợ chết sao? Ba lần rồi mà vẫn không chết được, hay là do chúng ta cứu quá đúng lúc? Bằng không chúng ta trước để câu ta ngâm trong nước một lúc rồi hẵng cứu cậu ta lên?”
“Dù có ngâm bao lâu cũng vậy thôi, cái hồ này căn bản không dìm chết người được! Mà nếu để cậu ta ngâm nước lâu quá, lỡ thật sự xảy ra chuyện thì làm thế nào bây giờ?”
“Vậy…” Một vị y tá khác yếu ớt gãi đầu. “Nếu thật sự không được nữa thì chúng ta trói cậu ta lại đi…”
“Ô ô ô, cậu nghĩ tôi không muốn sao!” Bác sĩ chính điều trị cho Thúc Văn đồng chí lập tức rơi lệ đầy mặt, nói trong đau khổ, “Một là viện trưởng sẽ không đồng ý cho chúng ta làm như vậy, hai là bối cảnh của vị đại gia này chúng ta cũng không thể trêu chọc. Lỡ người nhà cậu ta biết được, chúng ta cũng xong đời. Nếu như là ở một cái bệnh viện bình thường, chúng ta còn có thể dùng thuốc an thần, nhưng ở đây ngay cả thuốc an thần cũng bị hạn chế, trừ khi bệnh nhân bệnh tình nghiêm trọng, không khống chế được, còn không không thể dùng. Trời biết tôi bây giờ có bao nhiêu muốn đánh ngất cậu ta luôn đi cho rồi!”
“…” Mọi người đều đình chỉ động tác, trầm mặc một hồi, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn bác sĩ, hai mắt tỏa sáng.
Vị bác sĩ kia nhất thời run run. “Đều, đều nhìn tôi như vậy làm gì?! Muốn ăn thịt sao?! Lão tử cũng không phải là Đường Tăng!”
“Không, không.” Y tá sùng bái nhìn bác sĩ. “Bác sĩ, ngài vừa nói cái gì?”
“Vương gia hôm nay đại giá quang lâm không biết là có chuyện gì? Người đâu, thượng trà.” Cô vội vàng lớn tiếng cắt đứt lời nói của đại gia nhà mình, lau mồ hôi lạnh, vẻ mặt lấy lòng tiến lên. “Vương gia muốn uống trà gì ạ?”
Long Tuấn Hạo lười biếng nhìn đám y tá và bác sĩ đứng phía sau Sở Kiên đang gấp đến độ vò đầu bứt tai, khinh thường nói, “Không phải muốn đưa hắn nhanh chóng rời khỏi đây sao, cực kỳ đơn giản, đều nhìn mà học tập đi!” Hắn vừa nói xong liền thay đổi thái độ, lập tức đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, tiến lên nắm lấy y phục Sở Kiên chỉ qua một bên lo lắng nói, “ Đại phu, tức phụ nhà Trương đại mụ sắp không được rồi, ngươi nhanh đi xem xem!”
“Cái gì?” Sở Kiên kinh hãi gật đầu. “Hảo hảo, ta đi ngay bây giờ!” Nói dứt lời liền bước dài chạy về hướng được chỉ, đầu không hề quay lại, trong chốc lát liền không thấy bóng dáng nữa.
Cô y tá hồi nãy lập tức thút thít khóc lên. “Ta, ta, chúng ta cũng đi nhảy sông đi…”
Long Tuấn Hạo lười biếng trở về ngồi xuống ghế đá, nhìn một đám người đang dần bị phong hóa thành bụi, nhướn mi hỏi, “Thế nào?”
Mọi người lập tức rầm rầm quỳ xuống hành lễ, bái lạy. “Vương gia tiên phúc vĩnh hưởng, thọ dữ thiên tề!” (đại ý là vĩnh viễn được thần tiên ban phúc, tuổi thọ sánh ngang cùng trời đất)
Cô Thần nghe nói Vương gia nhà mình rất có thể nổi điên, liền vội vã chạy tới, ai biết được vừa chạy tới thì thấy chỉ có mình Long Tuấn Hạo. Anh thấy buồn cười, liền đi qua vò đầu Long Tuấn Hạo, “Hạo Hạo.”
Long Tuấn Hạo ngước mắt nhìn anh, cười với anh một cái, nụ cười rực rỡ làm cho xung quanh đều phải ảm đạm, Cô Thần không khỏi ngẩn người nửa giây, đến khi hoàn hồn lại liền mạnh tay vò vò đầu cậu. Sao trước đây anh trước đây lại không phát hiện người này dễ nhìn đến vậy nhỉ?
Bị Cô Thần ôm vào lòng, vuốt ve từ trên xuống dưới, Long Tuấn Hạo lập tức tức giận, vừa muốn phát tác thì thấy Cô Thần nheo mắt lại, nháy mắt khoác vai tướng quân. “Không cho?”
Long Tuấn Hạo tức khắc choáng váng, ngây ngốc gật đầu. “Cho ~”
Mọi người hận không thể dụi hai mắt, đây… đây là vị Vương gia vẫn luôn cáu kỉnh đó sao? Nói giỡn à?!
Cô Thần rất thỏa mãn, tiếp tục ăn đậu hủ. Đôi mắt đẹp của Long Tuấn Hạo híp lại, trong lòng nghĩ nhất định phải lợi dụng triệt để cơ hội lần này. Nhìn khuôn mặt bên cạnh mình, Long Tuấn Hạo nhanh tay giữ lại, không chờ người ở đây khôi phục lại trạng thái liền nghiêng người “ba” một tiếng lên môi Cô Thần.
Cô Thần ngây ngẩn cả người, cảm thấy thế giới của mình nứt ra một lỗ hổng ở nơi nào đó, càng ngày nứt càng lớn, lung lay sắp đổ.
Xung quanh im lặng như tờ, Long Tuấn Hạo liếm liếm khóe miệng, lười biếng đứng dậy, nguyện vọng lâu nay có thể hoàn thành khiến hắn cười đặc biệt hài lòng, bỏ lại đám người hóa đá đằng sau, nhảy chân sáo rời đi.
Khi đã hoàn hồn lại rồi thì Cô Thần chỉ còn có thể nhìn thấy một góc vạt áo của Long Tuấn Hạo, trên môi còn lưu giữ nhiệt độ ấm áp và xúc cảm mềm mại. Anh từ từ đứng thẳng dậy, liếm liếm môi, ánh mắt ám ám không nhìn ra cảm xúc.