Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 100 :

Ngày đăng: 23:39 21/04/20


Không có chính vụ quấy rầy, không có phiền lòng về chiến tranh, mấy ngày nghỉ du lịch của Kình Thương vốn hiếm trải qua cực kỳ thoải mái, ở trên trấn mua mấy bản phong tục dị chí của địa phương, ngày thu nắng ấm, dạo bước giữa rừng phong, trong dịp lễ hội thu hoạch, nhìn bách tính dưới sự cai trị của mình an vui giàu có sinh sống, với một kẻ thống trị mà nói, là một việc cực kỳ có cảm giác thành công.



Túc Dạ Liêu lại vừa hạnh phúc vừa sầu lo, hạnh phúc vì có thể cùng đi với quân vương hắn yêu, sầu lo là, tuy buổi tối quân vương hắn không như ngày đầu tiên ép hắn xuống nước, nhưng gian phòng hai người gần nhau như vậy, ở giữa là suối nước nóng thứ khiến hắn phiền não mỗi ngày, mỗi đêm nghe tiếng nước, không cách nào ức chế mấy ý nghĩ kỳ quái, rồi lại không thể không kiềm chế hết thảy ý đồ bất chính, ban đêm, bố trí ma pháp cách âm, để quân vương ở sát vách sẽ không nghe được âm thở dốc và than khẽ không nên nghe, thậm chí không cẩn thận phát ra tục danh của quân vương hắn.



Tháng ngày này, vừa ngọt ngào lại vừa đau khổ, nhưng không đành lòng phá đi, Túc Dạ Liêu đáng thương chỉ có thể một mình chịu đựng.



Bọn hộ vệ cũng rất cao hứng, Kình Thương là chủ nhân rộng lượng, ở lễ hội thu hoạch, đặc biệt thả cho bọn họ nghỉ ngơi, là hộ vệ, bọn họ không thể rời khỏi Kình Thương, có điều Kình Thương cho bọn hắn mấy kiến nghị, để bọn họ thay phiên nghỉ ngơi, cho nên bọn hộ vệ cũng có thời gian dạo chơi ở sơn mạch (rặng núi) rừng phong, tham dự điển tế náo nhiệt trên trấn, tuy không sánh được với Hiểu đô phồn hoa, nhưng trong nét hương dã cũng có vẻ thú vị khác.



Ngày lễ khiến mọi người vui vẻ, có điều cũng có người tâm tình không vui, nói thí dụ như Yến Cơ.



Từ khi Kình Thương xuất hiện, Yến Cơ đã chú ý, hai vị chủ nhân sơn trang biết tâm tư của nàng dĩ nhiên là để Yến Cơ – phần tử có khả năng tạo ra hậu quả nghiêm trọng, rời xa Kình Thương, tìm các loại cớ, khiến Yến Cơ quả thật không có cơ hội tới gần Kình Thương, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không.



Yến Cơ cũng có thủ đoạn, với các thị nữ ở sơn trang, Yến Cơ ỷ vào mặt mũi của Tinh tiểu thư mà dọa, lấy quét tước là cớ, qua lục soát của bọn hộ vệ, vào phòng ngủ của Kình Thương, đáng tiếc, Kình Thương lúc ấy không ở trong phòng. Yến Cơ không biết là, nếu Kình Thương ở trong đó, những hộ vệ kia tuyệt đối không để mặc Yến Cơ một nữ tử thấp hèn tiến vào tầm mắt Kình Thương.



Là hộ vệ của vương, có nghĩa vụ bảo vệ vương cao quý, kẻ thấp hèn không nên tới gần, tiến vào tầm nhìn của vương cũng là một loại tội, để nữ nhân này khi vương không có ở đó làm chuyện quét tước, đã là khoan dung cực hạn của bọn họ.



Vì vậy, dã vọng của Yến Cơ không có chút tiến triển.



Lại một sáng sớm, ánh mặt trời rực rỡ phá tan tầng mây, rải rắc xuống nhân gian, dát lên một tầng kim sa cho lá phong đỏ rực khắp núi.



Không khí sáng sớm thư thái nhẹ nhàng khoan khoái, Kình Thương hít một hơi thật sâu, Túc Dạ Liêu sát vách cũng mở cửa.
“Như vậy rất kỳ quái sao?” Hi thiếu gia hỏi ngược lại.



“Sao không kỳ quái, ngươi học kiếm không phải vì chiến đấu, không phải vì giết người sao, không có chiến ý và sát ý không phải rất kỳ quái sao?” Ngọ Sa xen mồm, ngay cả kẻ ngu ngốc như gã cũng biết kỳ quái ở nơi nào, người này lại không biết sao?



“Ngọ Sa.” Tiếng nói thanh nhã không có một tia u trầm. Thế nhưng chủ nhân bị gọi tên co rụt cổ lại.



Ngu thế, Ngọ Sa ngươi là đồ ngu, ngươi sao có thể lúc vương tôn quý nói chuyện mà xen mồm. Không phải do Túc Dạ Liêu cảnh cáo, mà là đối với hành động của mình, Ngọ Sa rơi vào hắc ám chán ghét chính mình.



“Ta học kiếm không có ý định chiến đấu, cũng không muốn giết người.” Hi thiếu gia vò đầu mình. “Các ngươi có thể cảm thấy ta rất vô dụng, thế nhưng ta a, thật sự không thích chiến đấu, giết chóc các thứ, ta chỉ muốn an an định định qua một đời, ta mong muốn không có chiến tranh trong tương lai.”



Lời nói hi hữu như vậy cũng lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, gã học kiếm pháp một là hứng thú, hai là tuy không thích tranh đấu, để có thể trong thời loạn lạc như này, muốn sống, cũng cần có năng lực tự vệ, hiện tại gã có thê tử, tương lai sẽ có con, vì họ phải trở nên mạnh mẽ.



Kình Thương nhìn Hi thiếu gia, trong ánh mắt chợt xuất hiện gì đó. “Thế giới không có chiến tranh, thực sự là khát vọng ngây thơ.”



Bị nói như vậy Hi thiếu gia không hề tức giận, tiếp tục lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, gã cũng rất rõ ràng, tư tưởng của mình ngây thơ cỡ nào.



“Có điều, là ước mơ rất tuyệt.” Khi nói vậy khóe miệng Kình Thương khẽ nhếch, một nụ cười tán thành hiện lên.



Hi thiếu gia dừng động tác vò đầu, nhìn Kình Thương bị ngược sáng, có chút ngơ ngác, gã đã từng nói với rất nhiều người về khát vọng của chính mình, mặc kệ là cha mẹ, hay là thê tử, mỗi người đều chỉ cười trừ với khát vọng của mình, đó là một loại động viên thiện ý với giấc mơ ngây thơ của gã, nhưng từ nét cười của nam tử trước mắt này, gã nhìn thấy sự tán thành, đó là một loại tán thành vì hiễu rõ, gã vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế.