Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 108 :
Ngày đăng: 23:39 21/04/20
Ba người tự nghĩ về chuyện của mình, nhưng cũng không trở ngại bản năng phòng bị của bọn họ, đều cảm giác được ngoài cửa có người tới gần, thu hồi tâm tư của mình. Chờ người ngoài cửa đến, không có sát khí, hẳn là thị giả trên tàu bay.
“Vương, Túc Dạ đại nhân, Trì đại nhân,” người tới quỳ xuống ngoài cửa, gọi ba người trong phòng, người tới cũng không có việc gì lớn, chỉ là bẩm báo ba người, còn một nén nhang nữa là tới Hiểu đô.
Bẩm báo xong, hộ vệ lui xuống.
Kình Thương đứng dậy, đi về phía bên trái, xuyên qua hành lang uốn khúc, lại mở ra một cánh cửa, ấn xuống một công tắc cạnh cửa, vách tường vẽ bích hoạ phân tách từ giữa, di động trên dưới, lộ ra thuỷ *** trong suốt.
Đây là thuỷ *** đặc chất, kiên cố bền bỉ, được dùng trên tàu bay đứng trên boong thuyền thưởng thức phong cảnh mùa hè hiện tại là một loại hưởng thụ, nhưng mùa đông giá rét liền không thiết thực, cho nên đặc biệt chế tạo ra thuỷ *** đặc chủng, thuận tiện trong phòng cũng có thể thưởng thức được cảnh sắc dưới bầu trời.
Loại thuỷ *** này nguyên nhân xuất hiện ban đầu ngược lại không phải vì ngắm phong cảnh, mà là Túc Dạ Liêu đưa ra vấn đề tầm nhìn ở buồng lái tàu bay, vì nguyên nhân này, mới có việc ra đời của thuỷ *** đặc chủng, ngoài dùng ở buồng lái, cũng dùng ở mấy nơi khác, mà không phải đem cả tàu bay đều biến thành như thế, như vậy, khung xương tàu bay cũng sẽ không rắn chắc.
Bất dạ chi đô, vương đô Hiển quốc – Hiểu đô, tên gọi của nó theo các thương nhân truyền bá, khiến thiên hạ đều biết, nếu chưa từng thấy tận mắt phong cảnh Hiểu đô, vĩnh viễn không cách nào biết được hàm nghĩa cái gọi là ‘bất dạ’.
Trên mặt đất ánh sáng rực rỡ, xinh đẹp như ánh sao trên trời, dù xem qua vô số lần, vẫn không cách nào không sinh thán phục, ca ngợi vẻ mỹ lệ của nó. Huống hồ với người cõi đời này mà nói, phong cảnh như vậy có thể nói là kỳ tích.
Trên bầu trời, trừ chiếc tàu bay này của Kình Thương, cũng không thiếu tàu bay trên không trung, trong đó tàu bay di động tứ xứ, phần lớn là tàu bay thuộc về đội phòng vệ vương đô, định ở một số vị trí, còn có tàu bay chỉ được di chuyển trong khu vực quy định là để người ta thưởng thức phong cảnh Hiểu đô ‘bất dạ’.
Cũng có thương nhân khôn khéo hiệp thương cùng quân đội, thuê mấy chiếc tàu bay dỡ bỏ phần lớn thiết bị bí mật lấy làm phương tiện kiếm ăn, tiền thuê và chi phí thuê nhân viên tác nghiệp trên tàu bay không phải là số lượng nhỏ, nhưng, một mực cũng có người thích như vậy, sau khi thương nhân chia ba phần mười lợi nhuận cho quân đội, cũng kiếm lời không ít.
Có phải là, khi người kia không còn là quân vương của hắn, hắn có thể đối với người kia làm hết tất cả chuyện hắn muốn làm.
Rút ra thứ của mình, cũng không thèm nhìn tới nữ nhân bị mình dằn vặt một chút, trở lại phòng mình, rửa đi mùi vị trên người.
Nằm trên giường, đưa tay bưng trán, che kín mắt, che lấp vẻ mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong, như thể cười nhạo.
Túc Dạ Liêu ngươi đã hoàn toàn điên rồi, nói phải quý trọng người ấy, nói sẽ không phản bội người ấy, nhưng nhìn xem chính ngươi rốt cục đang suy nghĩ gì.
“Kình Thương…” Đôi môi như cánh hoa thốt ra tục danh cấm kỵ, “Nói cho ta, ta nên làm như thế nào?” Ai thiết khát cầu, nhưng vấn đề của hắn không chiếm được hồi đáp. Nói cho ta a, ta nên làm gì, yêu người như vậy, khát cầu người, nhưng không chiếm được người, không chạm tới người, nhiều lần dằn vặt lý trí và, ta đã điên rồi. Quả thật quả thật, nếu phản bội người có thể có được người, ta chắc mình thật sự sẽ làm, dù bị người dùng ánh mắt căm ghét căm hận nhìn, chỉ cần có được người, tựa hồ cũng đáng giá.
Có thể hôn khắp cả thân thể người, nắm lấy tay người, mười ngón liên kết với người, tiếp xúc da thịt thân mật với người, có thể nhìn thấy dáng dấp người gào khóc xin tha dưới thân ta, có thể tham lam đòi hỏi người, một lần lại một lần, dù người nói không muốn cũng không buông tay…
“Khốn nạn.” Đây là lời mắng chửi với chính mình, tại sao có thể phụ lòng tín nhiệm của người đối với ta? Túc Dạ Liêu ngươi không phải dã thú điên cuồng, tỉnh táo lại cho ta, nhiều năm như vậy đều gắng gượng vượt qua, tại sao không chịu đựng đến chết mới thôi.
Ngày mai sau khi thức dậy, cái gì đều sẽ không thay đổi, người là quân vương của ta, ta là thần tử của người, phần tâm tư này sẽ không để người biết.
Thả tay xuống, đứng dậy, từ ám cách lấy ra một tấm ngoại bào, ôm vào trong ngực, vùi đầu vào đó, nhắm mắt lại, hy vọng đêm nay người có thể đi vào giấc mộng của, dù là cứu rỗi hư huyễn cũng tốt.