Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 109 :

Ngày đăng: 23:39 21/04/20


Ngày thứ hai, khoan khoái thả lỏng ngủ một đêm, Kình Thương mặc vào lễ phục chính thức, dù sao cũng là tiếp kiến sứ giả ngoại quốc, lại còn là một cường quốc so với Hiển quốc, thận trọng chút cũng là nên, ngồi nơi chủ vị, nhìn quần thần ngồi xuống.



Không cần đặc biệt dặn dò, tối hôm qua nhận được tin tức vương hồi cung, mọi người cũng biết ngày hôm nay vào triều vương sẽ làm gì, vương chính vì chuyện này mà trở về, cho nên mỗi người đều ăn mặc rất trang trọng, chính thức. Hết thảy đều là bởi thị giả Phù quốc kia.



Nói tới sứ giả Phù quốc, các quan lại trong vương đô đều bực mình, dáng vẻ của sứ giả kia quá kiêu ngạo, quá càn quấy, tuy nói người ta cũng có tư cách như vậy, ai kêu hắn đến từ Phù quốc là quốc gia mạnh nhất hiện nay, mọi người bởi vậy mà nhẫn nại, nhưng nơi này là quốc gia của họ, duy trì lễ ngộ cơ bản nhất với thị giả là phong độ của Hiển quốc, nhưng nếu nói trong lòng cam nguyện, tuyệt đối là không thể.



Quan chức tiếp đón sứ giả Phù quốc, việc thích làm nhất chính là khiến tên thị giả kiêu ngạo kia kiến thức được vẻ đặc thù của Hiển quốc, đèn sáng không có ban đêm, hệ thống cung cấp nước uống thuận tiện, phòng vệ sinh sạch sẽ dùng gốm sứ trang trí đối với quốc gia hắn mà nói khá xa hoa các kiểu, nhìn tên sứ giả kia thán phục, da mặt co giật, trong lòng liền cao hứng, thiệt sướng hết cả người.



Quốc gia mạnh nhất thì thế nào, cuộc sống của các ngươi tuyệt đối không thể thoải mái an nhàn như ở Hiển quốc.



Ở trên điện, Kình Thương trước tiên cùng các đại thần nói chút chuyện quan trọng lúc y không ở và phương thức xử lý, gia chủ Trì gia với kinh nghiệm chính sự lâu năm, xử lý mọi việc không khiến Kình Thương cảm thấy sai lầm, những nghị đề này rất nhanh đã kết thúc, quan chức tiếp đón thị giả Phù quốc nói ra tin tức sứ giả Phù quốc đến, cầu tiếp kiến vương.



Chuyện này kỳ thực mọi người đều biết, có điều quá trình vẫn phải theo trình tự, ít nhất để người không biết nhìn, vương chúng ta không phải vì tên sứ giả kia mà đặc biệt trở về.



Khi Kình Thương sai người thông báo sứ giả Phù quốc tiến vào điện, các vị đại thần ngồi nghiêm chỉnh, bọn họ muốn biểu hiện ra đại khí Hiển quốc, tuyệt đối không thể để tên sứ giả đáng ghét kia coi thường.



Sứ giả Phù quốc nâng hộp chứa quốc thư của vương Phù quốc tiến vào trong điện, tính cách của gã tuy rằng không được Hiển quốc mọi người ưa thích, nhưng dù sao cũng xuất thân thế gia, lễ nghi quy phạm khi vào điện không chút sơ sót, khiến người không moi ra được một điểm sai sót.



Đầu tiên là đại diện cho vương Phù quốc gửi lời hỏi thăm tới Hiển quốc chi vương, tiếp theo là vài câu khách sáo, cuối cùng mới vào trọng điểm, cũng là mục đích tới Hiển quốc, cung kính để hộp dưới đất, đẩy về phía trước, thân thể quỳ lùi về sau.



Một thị giả Hiển quốc đi ra, cẩn thận cầm lấy hộp, dâng đến chỗ Kình Thương có thể chạm tới, lui về vị trí cũ.


“Gã sẽ không ngu đến mức coi trời bằng vung, ở địa bàn của mình giết hại những vị vương chúng ta, vậy cũng là đánh vào mặt mũi mình.”



Lời Kình Thương khiến những người khác ngẫm lại cũng đúng, tâm hơi thả xuống, lúc này Kình Thương còn không biết, có mấy người, tựa như Lệ vương Phù quốc không phải là người có thể dùng lẽ thường mà định nghĩa, dù sao y cũng chưa từng thấy tận mắt vị Lệ vương kia, cũng không nghĩ tới, ở Phù quốc còn có một tên e sợ thiên hạ không loạn tồn tại.



“Ngô chủ, xin hãy cho thần đi theo.” Túc Dạ Liêu lúc này đi ra, chỉ cần 200 người, như vậy bản thân nhất định phải đi theo quân vương hắn.



Kình Thương nhìn Túc Dạ Liêu, trầm mặc một hồi, nói. “Không, Liêu, ngươi phải ở lại vương đô.”



Nụ cười nhẹ trên mặt Túc Dạ Liêu cứng đờ, không thể tin được nhìn quân vương hắn, quân vương hắn là muốn bỏ lại hắn sao?



“Các ngươi lui xuống chuẩn bị lễ vật kỹ càng đi, lúc ta không có mặt, mọi việc của Hiển quốc giao cho các ngươi.” Kình Thương nói xong, liền đứng dậy bãi triều.



“Vâng.” Chúng thần phục người, cung tiễn Kình Thương rời đi, chỉ có Túc Dạ Liêu đứng thẳng thân thể, quỳ ngồi ở chỗ đó.



Các đại thần bắt đầu tản đi, Túc Dạ Liêu vẫn đứng yên ở đó, trên mặt không lộ vẻ gì, cuối cùng hắn đứng lên, rời đi, không phải đi ra ngoài cung, mà là đi về phía trong điện.



Các đại thần nhìn thấy cũng không nói gì, bọn họ cũng đều biết vương sủng ái Túc Dạ Liêu, cho hắn lệnh bài tùy ý vào trong điện, đó là việc mọi người đều biết.



Túc Dạ Liêu đi tới tẩm cung của Kình Thương, Kình Thương vừa vặn cởi ra áo ngoài vương phục dày nặng, Túc Dạ Liêu liền đi vào.



“Tại sao, Ngô chủ, tại sao không cho ta đi theo người?” Vừa tiến vào Túc Dạ Liêu đã chất vấn, là chất vấn mà một người thần tử không nên có.