Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 112 :
Ngày đăng: 23:39 21/04/20
Trong võ trường từng cái cọc hoặc bằng gỗ, hoặc quấn bằng rơm, bề ngoài đơn giản, nhưng bày trong phòng, xem ra cũng có cảm giác uy phong lẫm lẫm, thêm vào trên tường, trên vũ giá (giá binh khí) xếp binh khí, toàn bộ gian phòng có vẻ hung sát.
Ánh bạc chợt loé, cọc gỗ nhìn qua rất uy phong liền bị cắt thành hai đoạn, vết cắt trơn nhẵn, nói đao có bao nhiêu sắc bén, người dụng đao lại là cao thủ thế nào.
Túc Dạ Liêu sử dụng là Đường đao giống Kình Thương, sau khi sử dụng qua loại đao này, không chỉ vì đây là đao Kình Thương sử dụng, còn có nó bá đạo sắc bén, Túc Dạ Liêu thích nhất sử dụng loại binh khí này trên chiến trường, hắn còn một thanh Đường đao (1) Kình Thương tự tay chế tạo cho, vì không muốn bôi nhọ thanh binh khí này, Túc Dạ Liêu rất để tâm rèn luyện.
Nữ nhân hậu cung bảo đảm đều không giữ được bí mật này, đó cũng là nguyên nhân vì sao không cho nữ nhân hậu cung tham dự chính sự, có điều, hậu cung cũng không có tin tức gì đáng để mọi người chú ý, thế giới này đối với hậu viện của vương cũng không phải quan tâm lắm, đây là một thế giới mà vũ lực là chí thượng, kẻ dựa vào nữ nhân bò lên trên, sẽ chỉ khiến người xem thường, thông gia chỉ có tác dụng rút ngắn quan hệ, hòa hoãn một hồi mâu thuẫn.
Có điều huyết mạch của vương có truyền thừa cũng là một việc lớn, nữ nhân ở vương cung hậu viện báo cho nhau, Hiểu đô quan chức còn ai không biết. Vương có truyền thừa, làm thần tử bọn họ cũng cao hứng, có phải là vương tương lai của Hiển quốc còn không biết, dù sao chọn vương cũng không phải nhìn xuất thân, mà là tiềm lực thiên phú, dù là chính thất sở sinh, chỉ cần không phải Thiên phú giả thì không có tư cách leo lên vị trí kia, dù là thiếp thất sinh ra, chỉ cần là Thiên phú giả, cũng có tư cách leo lên vương vị.
Dưới trướng Túc Dạ Liêu có bộ phận chủ quản tình báo, sự kiện trọng đại này tự nhiên ngay từ đầu được báo cáo cho Túc Dạ Liêu, hơn nữa vô cùng tỉ mỉ.
Người đến báo tin xem như là một thành viên của tổ chức tình báo dưới trướng Túc Dạ Liêu, nói chuyện mồm miệng rõ ràng lưu loát, ngữ điệu bình tĩnh, đối với tin tức mình muốn bẩm báo, người đến báo tin trong lòng rất cao hứng, trong giọng nói khó tránh khỏi nhiều hơn mấy phần cảm giác vui sướng, đây chính là việc vui a, mình đến thông báo cũng nên được ban thưởng đi.
Phập, lại một cọc gỗ bị hủy dưới đao của Túc Dạ Liêu, rõ ràng là người đến báo nói chuyện gần như cùng lúc cọc gỗ bị huỷ, âm thanh rơi xuống đất, nhưng không hiểu tại sao, lần này có một thứ đáng sợ gì đó khiến người ta run rẩy, khiến người tới không khỏi ngừng lại.
Túc Dạ Liêu không quay đầu lại, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt hắn hàn băng lãnh khốc, một lần nữa chuẩn bị tư thế, “Tiếp tục.” Nghe không ra âm thanh hỉ nộ, dị thường bình tĩnh, nhưng lại khiến người đến báo lạnh cả sống lưng.
Nơi này không như Hiểu đô đèn đuốc trắng đêm, khi tối đến, nơi ở của khách quý có vẻ hơi yên tĩnh.
Kình Thương tuy ở nơi tơ lụa xa hoa vàng rực, nhắm mắt lại, đây là lần đầu tiên từ lúc y sinh ra ở thế giới này tới nay, qua đêm ở một đất nước khác, dù ở kiếp trước, y cũng rất hiếm khi ra nước ngoài, trải qua thế này vẫn là lần đầu tiên, như khi tới thế giới này nhớ nhung cố quốc kiếp trước của mình, Kình Thương lúc này có hơi nhớ Hiển quốc.
Nhớ nhung núi non nơi Hiển quốc, từng gốc cây ngọn cỏ, ngay cả những chính vụ đáng ghét cũng nhớ, nguyên lai Hiển quốc trong lòng y đã có vị trí sâu nặng như vậy.
Trong bao nhiêu tưởng niệm, Kình Thương phát hiện mình nghĩ tới nhiều nhất là Túc Dạ Liêu, bởi vì đó là người chính mình tận mắt nhìn lớn lên, có cảm tình sâu sắc nhất.
Nghĩ đến Túc Dạ Liêu, không khỏi lại nghĩ đến chuyện ngày đó, bởi vì nhớ nhung mà khuôn mặt nhu hòa lần thứ hai xoắn xuýt lại, nói rằng không thèm để ý, nhưng loại chuyện đó nghĩ thế nào đều là một kiểu lúng túng a, huống hồ, là một nam nhân, ngày đó do một người khác mang cho y đỉnh điểm khoái cảm, làm sao cũng không cách nào quên được, hình ảnh quá mức sâu sắc, đó là trải nghiệm chưa từng có ai dành cho y.
Chính mình đang suy nghĩ gì vậy? Mày nhăn lại, miệng khẽ lộ ra ý cười tự giễu, vứt bỏ ý nghĩ bỗng nhiên nảy sinh. Buổi tối quả nhiên có ma lực khiến người trở nên kỳ quái, sao lại nghĩ đến chuyện như vậy, có lẽ là do tới dị quốc, tâm cô quạnh cũng khiến thân thể cô quạnh, mình không phải là người tham hoan a. Quên đi, ngủ thôi.
Ngày thứ hai, ăn xong bữa sáng *** xảo mỹ vị nhưng không ấm áp Phù quốc đưa ra, theo sứ giả dẫn dắt đi du lãm thành thị gần nhất vương đô Phù quốc.
(1) Đường đao: Nhìn khá giống kiếm của Samurai nhỉ.