Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 124 :

Ngày đăng: 23:39 21/04/20


Buổi tối, đoàn người Kình Thương thuận lợi chạy khỏi vương đô Phù quốc, hiện tại nghỉ ngơi trong một vùng rừng núi bí ẩn nào đó, ánh sáng được đốt lên nơi núi rừng u tối, buổi tối như vậy giữa núi rừng, dù là tị nạn, đèn đuốc cũng nhất định phải nhóm lên, đèn đuốc của họ là mục tiêu, nếu kẻ địch vào núi, đèn đuốc cũng là một dấu vết báo trước.



Bọn Kình Thương cũng không phải nhóm lửa trại, mà là Kình Thương đã bắt đầu chuẩn bị trước đèn đóm đơn giản khi biết âm mưu của Phù quốc, cũng như lấy nguyên thạch là năng lượng cho đèn, còn có bếp làm cơm cũng không cần đồ nhóm lửa, đây là giới hạn lớn nhất để Phù quốc không cách nào xác định hành tung của họ, dấu vết nhóm lửa làm cơm cũng đủ để người lần theo.



Màn đêm thăm thẳm yên lặng, các binh sĩ theo hai vị vương giả tản ra thay phiên trực đêm.



Nguyên bản Kình Thương muốn nghỉ ngơi, nhưng Cuồng đế gọi lại Kình Thương muốn nói chuyện với y một chút, hai người đứng nơi bọn thị vệ thấy được nhưng không nghe được để nói chuyện.



Kình Thương đứng thẳng, Cuồng đế tựa lên thân cây.



“Ta muốn hỏi ngươi một chút về vũ khí ngươi lấy ra hôm nay?” Cuồng đế không thích quanh co lòng vòng, gã gọn gàng dứt khoát hỏi. “Ngươi hẳn phải biết thứ đó rất nguy hiểm chứ?” Nguy hiểm đến mức lúc đó gã đã nảy sinh sát ý, thứ đó không nên tồn tại.



Kình Thương rõ ràng Cuồng đế nói tới cái gì, “Ta biết, thứ kia trừ ta ra không ai làm được,” y cũng sẽ không truyền ra cách thức chế tạo, ngay cả Liêu mà y tín nhiệm y cũng chưa từng nói qua kiến thức liên quan đến phương diện này, “Nó cần năng lực của ta mới làm được,” một nửa chân thật, tri thức cũng là một phần năng lực. “Nếu không phải tình huống nguy hiểm lần này, ta sẽ không đưa nó ra, sau này ta cũng sẽ không làm nữa.” Kình Thương nhìn Cuồng đế, đây là bảo đảm.



“Ngươi biết là tốt rồi.” Cuồng đế gật đầu, thứ đó tuyệt đối sẽ khiến người trước mắt thành thiên hạ cộng địch. Cuồng đế phát hiện sau sát ý, gã dĩ nhiên lại quan tâm người này, có điều cũng không có gì không tốt.



Hai người đàm luận xong, liền đi nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai cần khởi hành rời khỏi Phù quốc.
Nói xong chính sự, Kình Thương nhớ tới một chuyện, “Nữ nhân kia là có chuyện gì?” Vấn đề không đầu không đuôi, Minh Thạch Tú lại có thể rõ ràng Kình Thương nói tới ai, cũng bởi, nữ nhân hai người bọn họ cùng nhận thức cũng chỉ có một.



Có điều, Kình Thương sẽ hỏi chuyện nữ nhân này, khiến Minh Thạch Tú quái dị liếc nhìn Kình Thương, nữ nhân ấy quả rất đẹp, nhưng người càng đẹp hơn Kình Thương cũng không phải chưa từng thấy, Túc Dạ Liêu kia tuy rằng đã nhiều năm không gặp, nhưng năm đó gã nhìn thấy vẻ đẹp của Túc Dạ Liêu càng hơn so với nữ nhân kia.



“Ta chỉ là có chút chấn động.” Kình Thương nhìn thấy ánh mắt Minh Thạch Tú, dĩ nhiên rõ ràng hàm nghĩa quái dị kia, y không phải mê thích nữ nhân kia, hơn nữa người đã chết rồi, dù mê thích thì có thể thế nào, kết quả nhất định không chiếm được. Y chỉ là chấn động, chấn động thứ yêu trong miệng nữ nhân ấy.



Làm người hi sinh, y cũng từng làm, vì thế cũng trả cái giá bằng cả mạng sống, nhìn thấy nữ nhân kia châm ngọn lửa sinh mệnh cho mình, y như thể nhìn thấy mình của rất lâu trước kia. Y vì người thân, vì chiến hữu, nên y hùng hồn chịu chết, trong lòng có lưu luyến, nhưng chưa từng hối hận, y đồng ý vì họ mà hi sinh, là bởi y coi trọng bọn họ, mà thân nhân và chiến hữu của y cũng lấy chân tâm đối xử với y, vì vậy y cảm thấy đáng giá.



Nhưng nữ nhân kia thì sao? Trong mắt Phù quốc Lệ vương y nhìn thấy xem thường, trên mặt Phù quốc Lệ vương y nhìn thấy căm ghét, vậy nữ nhân ấy làm tất cả như vậy có đáng giá? Nụ cười chẳng màng lắm kia là đang nói nàng biết nàng yêu người kia đối với nàng là cảm giác sinh mệnh? Nàng có từng tiếc nuối? Có từng không cam lòng? Không có đi, nụ cười cuối cùng ấy trong kiên quyết mang theo hạnh phúc, đó là thỏa mãn, vì người nàng yêu đánh đổi mạng sống, dù người kia không yêu nàng, nàng cũng không hối hận.



Ái tình, đến cùng là cái gì? Thật sự đáng giá vì vậy mà hy sinh tính mạng? Dù yêu người không yêu chính mình?



Ái tình như vậy khiến lòng người đau buốt lại chấn động, tình cảm phải thắm thiết thế nào mới có thể làm được như vậy không oán không hối? Người thân là vì huyết thống, chiến hữu là bởi cùng chung hoạn nạn, vậy người yêu thì sao? Rõ ràng không có liên hệ máu mủ, rõ ràng chỉ là người xa lạ, tại sao có thể có cảm tình sâu sắc đến thế?



Yêu, rốt cục là cảm giác gì? Lần đầu tiên Kình Thương nổi lên sự hiếu kỳ với ái tình, thậm chí có một loại chờ đợi, y có phải là cũng sẽ có cảm tình như vậy?