Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 125 :
Ngày đăng: 23:39 21/04/20
Nghe được lời giải thích của Kình Thương, sắc mặt Minh Thạch Tú cũng thâm trầm lên, gã có thể rõ ràng cái gọi là chấn động của Kình Thương, gã tính tình âm lãnh, hiếu sát độc ác, nhưng không có nghĩa gã không có cảm tình. Lúc đó nữ nhân kia tế điển tính mạng mình trên mặt mang nụ cười hạnh phúc, khiến gã không cách nào không chấn động vì phần cảm tình ấy, lòng Minh Thạch Tú cũng nổi lên một tia gợn sóng ôn nhu, gã không phải yêu nữ nhân kia, chỉ là váy áo đỏ rực như ngọn lửa kia lưu lại dấu vết sâu sắc trong ký ức của gã, không cách nào quên.
Khi biết xuất thân của nữ nhân kia gã lại vì nàng mà tiếc nuối, cũng vì sự hy sinh của nàng cảm thấy tiếc hận, không đáng a. Đây là lần đầu tiên gã nảy sinh loại tâm tình thương hại.
“Nữ nhân kia là kết tội chi dân.” Nhớ tới tên khốn Phù quốc Lệ vương kia có ngữ khí xem thường khi nói về xuất thân của nữ nhân ấy, xem thường và khinh rẻ trong mắt, nói thứ ti tiện như vậy, dù có đẹp cũng không được hắn ta yêu thích, vì hắn ta hy sinh, đó là vinh hạnh của nữ nhân đó các kiểu, gã liền không cách nào không cảm thấy chẳng đáng cho nữ nhân ấy, kẻ như vậy lại được nữ nhân ấy kiên quyết yêu.
“Tên xuẩn vương kia đã cứu nàng.” Là vì cảm ơn, hoặc vì gì đó, khiến t lòng nàng ấy lưu lại bóng dáng của tên khốn kia, cam nguyện vì thế mà trả giá, Minh Thạch Tú nghĩ người đó ngu xuẩn, tuy chấn động vì hành vi của nàng, nhưng cũng cho rằng người kia thực sự quá ngốc. Nhưng tại sao trong lòng lại có một ít ước ao được như tên khốn kia, có thể được người như vậy yêu?
Đối với thân phận kết tội chi dân của nàng ta, Kình Thương hơi kinh ngạc, không khinh bỉ, cuối cùng cũng rõ tại sao nàng ta nói mình không xứng, thân phận kết tội chi dân ở thế giới này thực sự quá mức thấp kém, bị thế nhân khinh khi là chuyện đương nhiên, liền ngay cả chính bọn họ cũng cho là như thế, thấp kém không có tự tin để sống.
Yêu tên vương kia trước, trong lòng nữ nhân tự nhận thấp hèn kia phức tạp thế nào, Kình Thương không nghĩ ra được, nhưng cũng mơ hồ rõ ràng nguyên nhân nàng ta yêu Phù quốc Lệ vương.
Bất luận Phù quốc Lệ vương là người thế nào, ngạo mạn cũng được, tự phụ cũng được, đáng ghét cũng được, tham lam háo sắc cũng được, giữa nàng ta và Lệ vương trải qua cái gì y cũng không biết, nhưng nếu Lệ vương đã cứu nàng ta, chính ngay lúc nàng cần trợ giúp, Phù quốc Lệ vương xuất hiện, bất luận Lệ vương mang tâm thái gì, nhưng nữ nhân vẫn bị thế nhân khinh rẻ được một người cao quý trợ giúp, trong lòng như thế nào không nảy sinh cảm động.
Cảm động chính là căn nguyên cho tình cảm ban đầu, thêm vào dáng vẻ Phù quốc Lệ vương cũng không tệ, nữ nhân kia động tâm cũng không phải không thể lý giải. Chút tình cảm này nàng ta cũng biết không có kết quả, nhưng nàng một mực kiên trì, nỗ lực, vì thế đánh đổi mạng sống cũng cảm thấy đáng giá, nhưng bọn họ những người bên ngoài này lại vì nàng cảm thấy không đáng.
Hơi thở dài, vì tao ngộ của nàng ta, đáng tiếc, đáng thương, đáng buồn, đáng ta thán.
“Đến cùng làm sao?” Gia chủ Cận gia hỏi.
“Phù quốc có âm mưu ra tay với vương.” Cận Dũng nói ra nội dung gã nhìn thấy.
“Cái gì?” Ba người kinh ngạc thốt lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của Túc Dạ Liêu.
Nhìn ba người, lý trí Túc Dạ Liêu bắt đầu hồi lại, đúng, mình không thể loạn, tuyệt đối không thể loạn, phải tỉnh táo, hắn phải cứu vương của hắn ra, tuyệt đối không thể loạn. Nhắm mắt lại, khi mở ra lần thứ hai, hai mắt đã hoàn toàn lạnh lẽo không chút gợn sóng, tầng ngụy trang mỏng đem loại lạnh lẽo này che giấu, nụ cười nhẹ giả dạng không còn trên mặt, hắn bây giờ căn bản không cười nổi.
“Các ngươi xem một chút đi.” Cảm tình vừa mới lộ ra ngoài lại như chưa từng xuất hiện, Túc Dạ Liêu vô cùng bình tĩnh đưa thư trên tay giao cho bọn Trì Uyên.
Loại trạng thái yên tĩnh quỷ dị này, để bốn người cảm được sự khác thường, một loại cảm giác sởn cả tóc gáy tự nhiên mà sinh ra, nhưng hiện tại không phải lúc truy cứu vấn đề này, từng người cầm lấy thư xem.
Trong thư, Kình Thương nói đơn giản y phải đối mặt với âm mưu của Phù quốc, nhưng hung hiểm trong đó, liền ngay cả gia chủ Cận gia thần kinh thô đều có thể nhìn ra, chỉ một đoạn như vậy, liền khiến bọn họ không cách nào không lo lắng cho an nguy của Kình Thương, nổi dậy tâm thái trả thù với Phù quốc.
Nội dung phía sau là động viên quốc nội, muốn Túc Dạ Liêu cùng gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia an định quốc nội cho tốt, sau đó liên hợp với những quốc gia khác làm ra ứng đối với chuyện của Phù quốc, chiến tranh là không thể tránh, muốn bọn họ sẵn sàng chuẩn bị.
Cho tới phần Kình Thương, ở trong thư chỉ nói thoáng qua, nói không cần lo lắng, lấy năng lực của y muốn chạy trốn khỏi Phù quốc là không có vấn đề, trước khi y về Hiển quốc liền trao lại mọi thứ cho Túc Dạ Liêu bọn họ.