Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 129 :

Ngày đăng: 23:39 21/04/20


Hiển quốc dưới Túc Dạ Liêu dẫn dắt điên cuồng tiến lên, nội bộ Hiển quốc cũng không ai đưa ra ý kiến phản đối, nguyên nhân có rất nhiều, một là lần thanh trừng trước Túc Dạ Liêu bày ra thủ đoạn ác nghiệt, khiến họ hoảng sợ đến không dám có bất kỳ ý kiến phản đối nào với quyết ý của Túc Dạ Liêu. Hai là, chuyện mở mang bờ cõi, với mỗi quốc gia mà nói đều là việc vinh quang, nên cũng không phản đối. Ba là, Túc Dạ Liêu duy trì kỷ lục toàn thắng của hắn, trong thời gian này dùng thủ đoạn chinh phục hết thảy các quốc gia xung quanh, khiến Hiển quốc càng thêm huy hoàng.



Mà Kình Thương cũng cưỡi tàu bay trở về, hai phe rốt cục gặp mặt.



Rất xa, hai tàu bay đã sớm phát hiện nhau, Hiển quốc mới đầu cho là thương đội, nhưng chiếc tàu bay này thật sự rất tệ hại, trừ trang bị động lực cơ bản còn xem là hoàn chỉnh ra, vật liệu thân tàu đều không trọn vẹn, so với phe mình uy phong lẫm lẫm, chiếc tàu bay này sao mà rách nát, chiếc tàu bay này đến cùng gặp phải chuyện gì.



Ra cờ hiệu để đối phương tránh ra, sau đó đối phương ra cờ hiệu cho họ xác thực là vương giá (chữ giá này mang nghĩa xa giá, nghĩa là xe của vua á).



Binh lính nhìn thấy cờ hiệu vốn cho là đối phương đánh sai, nhưng tin tức này cũng không dám sơ suất, vội vã xác nhận đối phương có phải là thật hay không, đối phương khẳng định đáp lại.



Lính đánh cờ hiệu lập tức kêu lên, “Là vương, vương trở về.”



Người nghe thấy đều sửng sốt, tin tức vương ở Phù quốc sống chết không rõ, họ cũng biết giờ họ vậy mà nhận được tin của vương, hơn nữa là tin vương đã trở về.



Quan viên thân phận cao hơn một chút vội vã tra hỏi tin tức này có thật hay không, lúc này hai bên tàu bay đã tiếp cận nhau, quân quan (đây có lẽ là một chức quan) nhìn thấy cấm quân đứng trên tàu bay, bọn họ đều biết, là cấm quân cùng vương tới Phù quốc.



Quân quan tách các tàu bay ra, để tàu bay đối diện tiến vào phúc địa. (QT: vùng trung bộ, khu đất gần trung tâm, hãy hiểu nó như vùng gần giữa các tàu bay)



Người phía sau thấy tàu bay phía trước đang tách ra, nhìn thấy một chiếc tàu bay khác xem ra rất rách nát tiến vào phúc địa của họ, phía trước đang làm gì? Lúc nghi hoặc như vậy, cờ hiệu đã đánh tới, vương giá.



Trên căn bản là phản ứng rất giống mấy chiếc phía trước, vài lần xác định, sau đó tránh ra, tin vương giá truyền đi.




Kình Thương nghĩ nơi này cũng không phải chỗ nói chuyện, gật đầu đồng ý kiến nghị của Túc Dạ Liêu.



Tàu bay đưa nhóm Kình Thương mang ra khỏi Phù quốc, bị mấy chiếc tàu bay khác dẫn đi, người trên tàu bay đều chuyển qua tàu bay khác, các chiến sĩ trải qua đau khổ trở về nên để họ nghỉ ngơi thật tốt.



Kế hoạch tiếp tục tiến lên, đã không còn cần thiết, giờ đầy lòng đầy mắt Túc Dạ Liêu đều là quân vương hắn, hắn muốn quân vương hắn phải tu dưỡng thật tốt, kế hoạch tranh bá gì gì, đều không quan trọng bằng quân vương hắn, đặc biệt sau khi trải qua một lần ly biệt kinh tâm động phách.



Cái gọi là tranh bá thiên hạ, là một loại an ủi cho cảm tình của Túc Dạ Liêu với Kình Thương, xây dựng trên cơ sở Kình Thương tồn tại, nếu Kình Thương không ở, cái kế hoạch này còn có ý nghĩa gì.



Các thiết bị ở tàu bay của Túc Dạ Liêu đều đầy đủ, bản thân hắn lại là một người biết hưởng thụ, nên Kình Thương rốt cục có thể tắm nước nóng, thư thư phục phục mà tắm, y thậm chí triệt để thả lỏng mình trong bồn tắm, cứ như vậy ngủ thiếp đi.



Túc Dạ Liêu đợi lâu không thấy Kình Thương đi ra, ở bên ngoài phòng tắm khẽ gọi, không nhận được hồi đáp, do dự một chút liền mở cửa phòng tắm, thì nhìn thấy quân vương hắn ngủ trong bồn.



Nhanh chóng đi tới cạnh bồn, không có thời gian thưởng thức phong cảnh dĩ lệ, lấy một cái khăn tắm lớn, động tác nhẹ nhàng dùng năng lực bao người trong một cầu nước ấm, sau đó để người trôi nổi, sau khi rút nước ấm đi, lập tức dùng khăn tắm lớn bao người lại, đưa đến hai tay mình.



Đem người nhẹ nhàng thả xuống giường của mình, đắp kín mền cho Kình Thương, rồi cứ vậy lẳng lặng nhìn.



Chung quy là không ngăn nổi khát vọng nơi đáy lòng, hạ người, đem đôi môi tựa cánh hoa ngập lấy đôi môi khá mỏng của đối phương, *** khiết không mang chút dục vọng, chỉ nhẹ nhàng chạm đến, là nhớ, là quyến luyến.



Chỉ một cái chạm nhẹ rồi rời đi, không sâu hơn, cúi đầu nhìn khuôn mặt gầy gò, trong tròng mắt màu băng lam, nhu tình dập dờn như dòng nước ngày xuân, “Người rốt cục trở lại bên cạnh ta.” Ngữ khí ôn nhu, như gió nhẹ lướt qua nhụy hoa, khóe miệng mỉm cười, xán lạn tựa hoa nở.