Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 130 :

Ngày đăng: 23:39 21/04/20


Khi tỉnh lại, khó tránh khỏi sẽ sinh ra chút cảm giác mông lung, tư duy hỗn độn, đó là mê man không nhận rõ hiện thực và hư huyễn, lúc Kình Thương mở mắt ra thì có cảm giác mê man như vậy nảy sinh.



Một khuôn mặt tuyệt mỹ thanh lệ lọt vào mắt, đôi con ngươi màu băng lam nhu hòa như dòng nước ngày xuân, làm nổi lên nụ cười ấm áp hạnh phúc ngập tràn, đại não mông lung nhìn thấy vẻ mặt ấy, cảm giác mơ mơ màng màng giống như mình trước đây không lâu từng thấy người cũng hiện vẻ mặt này, trong khoảng thời gian ngắn lại nhớ không ra ở nơi nào.



“Ngô chủ, người tỉnh rồi.” Túc Dạ Liêu thu lại hết mọi tình cảm lộ ra ngoài, nhìn Kình Thương mở mắt ra nói. Từ lúc quân vương hắn bắt đầu ngủ, hắn vẫn ở đây, chỉ nhìn, cứ nhìn như thế, vẻ mặt an ổn khi quân vương hắn ngủ. Chỉ như vậy nhưng hắn lại cảm thấy thỏa mãn, không nảy sinh chút dục vọng dơ bẩn nào, chỉ cứ thế nhìn y đã có thể cảm giác được hạnh phúc, cũng hy vọng thời gian có thể dừng lại. Thật tốt, vương của hắn a, còn sống sót, còn điều gì đáng vui mừng hơn so với điều này.



Mỗi người đều từng trải qua, đó là khi tỉnh ngủ, thứ đồ vật vẫn còn rõ ràng, nhưng ngay khắc tiếp theo thì biến mất không còn tăm hơi, cũng không nhớ ra được nữa, lúc này Kình Thương cũng đang trong trạng thái như vậy.



Vì Túc Dạ Liêu lên tiếng, hết thảy cảm giác mới nãy dần mơ hồ, ý thức rõ ràng hơn, sau đó hồi tưởng lại, y mới vừa đang trong phòng tắm, vốn chỉ muốn nhắm mắt lại, không ngờ liền cứ vậy ngủ thiếp đi, không cần suy đoán cũng biết là Túc Dạ Liêu mang y lên, đưa về giường. Trong lòng có chút ngượng ngùng, không phải vì trần truồng bị người nhìn thấy, mà là chuyện ngủ trong phòng tắm.



“Ta ngủ bao lâu rồi?” Quả thật rất mệt mỏi, bằng không sẽ chẳng ngủ ngay trong phòng tắm.



“Không lâu lắm.” Túc Dạ Liêu căn bản không để ý thời gian, thời gian có thể nhìn quân vương hắn quá mức mỹ hảo, khiến hắn căn bản không chú ý đến thời gian trôi qua.



Kình Thương tin Túc Dạ Liêu, ngồi dậy, chuẩn bị, nhưng phát hiện thân thể mình trần truồng, không có y phục của mình trong tầm tay.



Một mảng da thịt lớn rơi vào đáy mắt Túc Dạ Liêu, cảm giác quen thuộc lùa về, Túc Dạ Liêu nhanh chóng đứng dậy, mượn cớ lấy quần áo lảng tránh cảnh sắc mê người trước mắt.
Túc Dạ Liêu đem chuyện gần đây nhất dựa theo phương thức của mình mà nói, những phần tử vì Kình Thương tung tích không rõ mà rục rịch muốn gây rối quả thật tồn tại, quá trình máu tanh sau đó bị Túc Dạ Liêu hời hợt nói thành xung đột khó tránh khỏi, đem những người chịu tội bị chết oan chết uổng đều sắp xếp trong những người ủng hộ lẫn chống lại (không biết đang edit gì luôn), cuối cùng hắn ra lệnh bắt hết những phần tử quấy rối này, có mấy người ngoan cố không thay đổi, không phục mệnh lệnh của hắn, vì bất đắc dĩ bức ép, hắn chỉ có thể xử quyết, bọn đệ đệ có quan hệ với Kình Thương, những kẻ âm mưu kia, Túc Dạ Liêu nói hắn đã giam lỏng lại.



Vẻ mặt khó xử lộ ra khá thích hợp, thành công làm Kình Thương cảm nhận được đấu tranh không hề có lúc đó của Túc Dạ Liêu, bất kính với Vương tộc, Túc Dạ Liêu vốn cũng khó xử, không giết được, lúc đó lại nhất định phải ổn định nội bộ Hiển quốc, Túc Dạ Liêu khá khó khăn, lại hạ xuống bao nhiêu dũng khí mới có thể làm ra hành vi đụng phạm đếnVương tộc.



Còn có việc liên quan đến chuyện đội quân liên hợp, Túc Dạ Liêu khéo léo sử dụng thủ pháp không có chứng cứ, nói là những người kia thấy Hiển quốc không có vương, mang dã tâm nổi lên chiếm đoạt Hiển quốc, giam giữ đội tiền trạm lúc đó, lấy lý do lựa chọn người lãnh đạo, bí mật muốn động thủ với Hiển quốc, kết quả bị hắn phát hiện nên nổ ra phân tranh.



“Vì hành vi của bọn họ thần không tín nhiệm liên hợp nữa, ta muốn cứu vương ra nhanh một chút, không có thời gian dây dưa cùng bọn họ, nên mới có chuyện tấn công những quốc gia này, là thần sai, nhưng thần thật sự rất lo lắng cho vương, muốn tiến quân càng nhanh càng tốt, vương sẽ sớm ngày trở lại Hiển quốc, sớm ngày an toàn.” Lời nói của Túc Dạ Liêu vô cùng trầm thấp.



Kình Thương thật sự không biết nên nói gì, sự tình nội bộ Kình Thương tỏ là đã hiểu, vì bảo đảm quốc nội yên ổn, cần giết chóc là điều không thể tránh, nhưng gây chiến với những quốc gia khác…



Túc Dạ Liêu ngoan ngoãn nghe Kình Thương răn dạy, hắn hiểu rất rõ Kình Thương, chuyện quốc nội hắn phải khiến Kình Thương có cảm giác là hắn bị bức ép và bất đắc dĩ, hơn nữa phải đứng ở góc độ đại nghĩa, như vậy Kình Thương sẽ không nói gì, còn chuyện các quốc gia khác, là những người kia đánh chủ ý đến Hiển quốc trước, điều hắn làm là vì bảo vệ Hiển quốc, bởi đó đỡ được tội danh một mình khởi xướng chiến tranh, quân vương hắn sẽ trách phạt, nhưng sẽ không căm ghét hắn.



Trì Uyên rốt cục đã kiến thức được thủ đoạn tránh nặng tìm nhẹ, khái niệm mơ hồ, dời đi trách nhiệm của Túc Dạ Liêu, những chuyện này làm quan cơ bản đều biết, gã cũng từng làm. Thế nhưng Túc Dạ Liêu làm đến ngoạn mục, chuyện trong đó có bảy phần chân thực, ba phần giả tạo, dùng từ thỏa đáng, căn bản không thể xem là hắn nói dối, chỉ là người nghe hắn nói sẽ chiếu theo mạch suy nghĩ Túc Dạ Liêu hy vọng để suy xét, mà không phát hiện ra sự thật, thực sự quá cao siêu.



Kình Thương sau khi răn dạy xong, uống hết trà, chuẩn bị cho bọn họ lui xuống, nhưng lúc này Túc Dạ Liêu lại nói một chuyện, khiến Kình Thương một đêm không ngủ.