Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 141 :
Ngày đăng: 23:39 21/04/20
Cuối cùng quyết chiến bắt đầu, Kình Thương khiến người ta kinh ngạc khi từ bỏ ưu thế của tàu bay, tiến hành quyết chiến cuối cùng trên đất bằng.
Phù quốc vương đô ở ngoài thành, tàu bay giữa bầu trời trông xuống đại địa, thời khắc chú ý chủ nhân của nó liệu có nguy hiểm, sau đó ra tay tiến công, phía dưới nó, đội ngũ Lục quốc và Hiển quốc với chiến ý thiêu đốt và lực uy hiếp tuyệt đối chăm chú nhìn cửa thành vương đô Phù quốc, chỉ cần hai vị vương ra lệnh một tiếng, họ sẽ bùng nổ sức chiến đấu đáng sợ, phá hoại đô thành vốn to lớn nhất trên thế giới.
Gió đang thổi, phảng phất như giục giã chiến tranh nhanh bắt đầu, khiến lòng người như được động viên, nhưng Kình Thương lại không lệnh cho người phát động công kích, mà như lẳng lặng chờ đợi cái gì đó, cưỡi ngựa, án binh bất động ngoài cửa thành.
Cuồng đế cũng kiềm chế lại tâm cấp thiết muốn tiến công, gã muốn nhìn một chút Kình Thương, đối thủ gã nhận định, bằng hữu gã thừa nhận rốt cục đang chờ gì.
Trước hết đợi không được Lục quốc và Hiển quốc tiến công, trái lại là Phù quốc bị vây nhốt, hẳn là loại nguy cơ kia khiến người ta càng thêm cấp thiết muốn đánh vỡ, vì lẽ đó Phù quốc động.
Cửa thành bị mở ra, đội ngũ Phù quốc xuất hiện, Kình Thương y cũ bất động, Cuồng đế cũng bất động theo, đội ngũ Hiển quốc và Lục quốc liền nhìn Phù quốc bày ra trận hình của mình, tựa hồ muốn tiến hành một trận tranh tài chính diện.
Loan giá Phù quốc Lệ vương cũng ở trong đó, dù đến thời khắc nguy cấp như vậy, Lệ vương sĩ diện loan giá vẫn xa hoa long trọng như cũ, như thể nơi hắn ta xuất hiện không phải chiến trường, hắn ta đối mặt không phải kẻ địch, mà là một lần du lịch, đối mặt chính là thần tử và bách tính của hắn vậy.
Người hai nước không hề tức giận, đối với hành vi của Lệ vương chỉ là cười nhạo, coi như để Phù quốc Lệ vương có cơ hội khoe khoang cuối cùng rồi sau đó liền biến mất với hậu thế, hắn ta sau này cũng sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.
Ánh mắt Túc Dạ Liêu nhìn Phù quốc Lệ vương là lạnh nhất, hận nhất, sát ý sâu nhất nhưng không lộ ra, là kẻ này suýt chút nữa hại vương của hắn, chỉ bằng điểm này, Túc Dạ Liêu sẽ không tha cho hắn ta, trong lòng đang nghĩ các loại cực hình đày đoạ Phù quốc Lệ vương, nhưng, Túc Dạ Liêu rõ ràng, cuối cùng hắn vẫn không thể nào làm được, vì không thể để cho quân vương hắn yêu lưu lại ảnh hưởng tàn bạo, bằng không yên ổn hiện tại của hai người nhất định sẽ chôn xuống một mầm họa ngầm, vì vương của hắn, có gì không thể chịu đựng, hắn sẽ nhân từ cho vị Phù quốc Lệ vương này cái chết mà không phải đày đoạ.
Có thể bước ra đối mặt, mà không phải núp ở phía sau nghĩ cách thoát thân, đây là tôn nghiêm của vương, dù tệ hại như Phù quốc Lệ vương cũng có tôn nghiêm của vương, hắn ta có thể chết trận sa trường, thế nhưng tuyệt đối không cho phép tử vong hèn kém, vậy cũng xem là chỗ đáng tuyên dương của Phù quốc Lệ vương đi.
Phù quốc Lệ vương vẫn như cũ kiêu ngạo nhìn hai vị vương đối diện, lúc trước không giết chết họ thực sự là thất sách, không nghĩ tới bọn họ sẽ là những kẻ cuối cùng đứng trên đất Phù quốc, có điều muốn hắn ta chết, cũng không dễ dàng đâu, liều mạng hết thảy cũng phải gây thiệt hại nặng bọn họ.
Cuồng đế vào giờ phút này rốt cuộc biết tin tức lúc trước Kình Thương có là từ đâu, có điều Minh Thạch Tú từ sớm đã phản bội Phù quốc Lệ vương a.
“Minh Thạch Tú không phản bội ngươi.” Kình Thương nói, nhưng không ai tin, đã như vậy còn nói không phản bội.
Ngược lại Túc Dạ Liêu nghĩ đến câu Kình Thương nói ‘Không tận trung sao có phản bội.’, thêm nữa từ Kình Thương đã sớm biết y có sắp xếp người ở Phù quốc, trong lòng đã có suy đoán khẳng định.
“Bởi vì gã chưa từng tận trung cho ngươi,” Chưa từng tận trung, vậy không phải phản bội.
“Từ vừa lúc bắt đầu người gã tận trung cho,”
“Người ta vẫn tận trung,”
Hai người cùng nói, cũng cho Phù quốc Lệ vương song trọng đả kích.
“Là ta.”
“Là Hiển vương.”
Đây chính là đáp án.