Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 142 :
Ngày đăng: 23:39 21/04/20
Quả nhiên, Túc Dạ Liêu thầm nói trong lòng, cái tên Minh Thạch Tú này chính là người quân vương hắn bố trí ở Phù quốc, bắt đầu từ khi nào, Túc Dạ Liêu cũng nắm chắc rồi, năm đó Minh Thạch Tú vì quân vương hắn đưa tin cho hắn, vậy nhất định đã được gì đó từ nơi quân vương hắn, bằng không Minh Thạch Tú làm sao đi đưa tin được, vậy chính là bắt đầu từ ấy, Minh Thạch Tú liền bắt đầu lẻn vào Phù quốc, trước nhiều năm như vậy, khi hắn vì cảm tình mà buồn phiền, quân vương hắn đã vì bố cục thiên hạ, quả nhiên, so với quân vương hắn, hắn vẫn kém một chút.
Thất lạc sau, Túc Dạ Liêu lại kiêu ngạo, đây chính là quân vương hắn yêu a.
“Hơn mười năm trước, thời điểm ta và Hiển vương lần đầu gặp mặt, ta đã tận trung cho y, sau đó vương liền giao nhiệm vụ lẻn vào Phù quốc cho ta.” Đến lúc này, không cần phải ẩn giấu nữa, Minh Thạch Tú đổi giọng gọi vương.
Hơn mười năm trước, vào lúc ấy cách cục thiên hạ vẫn là một mảnh an bình, vào lúc ấy, Hiển vương đã nghĩ đến bố cục Phù quốc, y đã tiên đoán được giờ khắc này, hay là nói sớm có dã tâm tranh bá thiên hạ. Mọi người không biết là loại nào, nhưng mưu tính sâu xa như vậy, khiến chúng nhân không thể không khiếp sợ.
Tướng lĩnh Hiển quốc là trong khiếp sợ kèm theo sùng bái, đây chính là quân vương của họ.
Mấy người Loan và Lục quốc Cuồng đế lại là trong khiếp sợ kèm theo suy nghĩ sâu xa, quốc gia bọn họ sẽ không có nhân vật như Minh Thạch Tú đi.
Thám tử trước kia đều thuộc tầng thấp, sẽ không tận trung cho những người khác, một mực Kình Thương đi ngược con đường cũ, để người của mình tận trung cho người khác, dành được tín nhiệm của người khác, quyền cao chức trọng, không thể không nói, cách làm Kình Thương hiệu quả thu được lớn nhất, chỉ nhìn giờ phút này, vốn là quyết chiến, vì hành động của Minh Thạch Tú, không cần đấu nữa, thắng bại đã được quyết định.
Nhưng hành vi này cũng khá nguy hiểm, vì tuyệt đối không thể để thế nhân biết người nằm vùng là ai, bằng không kế hoạch sẽ không thành công, vậy người tận trung nhất định phải bí mật, đối phương phá huỷ ước hẹn, cũng không phải không có, vì không người nào biết, nên không phải phản bội, nếu quân vương quá mức tin cậy, đối phương phản bội, vậy bản thân mình liền gặp nguy hiểm.
Có thể sử dụng mưu lược như vậy, làm quân vương nhất định phải vô cùng tin cậy thần tử của hắn, mà thần tử cũng nhất định phải tử trung với vương mới được, lòng người khó dò, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì, hiện tại kế hoạch của Minh Thạch Tú và Ngự vương thành công, đằng sau thành công này cũng không thể không nghĩ đến trả giá của hai người.
Người Hiển quốc nhìn Minh Thạch Tú là tôn trọng, mười năm ở bên ngoài, lại không phản bội vương, không bị lợi ích khi ngồi nơi cao sang mê hoặc, vẫn tận trung cho vương, đủ khiến người kính phục. Cũng vì tâm lý như vậy khiến Minh Thạch Tú sau khi trở lại Hiển quốc, được tất cả mọi người tán đồng, gã ngồi ở vị trí cao cũng không có ý kiến, Hiển quốc chúng ta cũng không kém so với Phù quốc đi.
Nhìn Kình Thương, trong mắt Cuồng đế chất chứa chiến ý, quả nhiên gã linh cảm đúng, Ngự vương quả nhiên là đối thủ của gã, trên thế giới hiện tại có tư cách đấu một trận với gã, có năng lực tranh cướp thiên hạ cùng gã, chỉ có Ngự vương.
Kình Thương không nói lời kiểu có dã tâm với thiên hạ, thế cục hiện tại, là vương, y không thể lơ là thần tử vẫn trả giá vì y, còn nói ra quyết định đầu hàng Lục quốc, đó là phụ lòng tin cậy của thần tử, muốn đầu hàng cũng phải từ từ mưu tính.
Nhưng Kình Thương sẽ không đầu hàng, cũng sẽ không đem thiên hạ cho Cuồng đế, Cuồng đế làm vương thời loạn lạc rất thành công, nhưng tuyệt đối không thích hợp trở thành vương thời thái bình, sau khi thiên hạ đều quy về Cuồng đế, Cuồng đế hiếu chiến còn có thể làm sao, không phải sa đọa, chỉ là sẽ vì tẻ nhạt mà hủy diệt quốc gia của gã, trong xương Cuồng đế có một loại điên cuồng, Kình Thương dự kiến được tai hoạ ấy.
“Thật không muốn cùng ngươi giao thủ.” Như Cuồng đế từng nói, bọn họ tất nhiên là đối thủ, nhưng Cuồng đế khó đối phó, Kình Thương cũng rõ, chiến tranh giữa hai nước, vốn là dài lâu, cũng là trận chiến cuối cùng quyết định thiên hạ thuộc về ai.
“Ta rất chờ mong.” Là kẻ cuồng chiến tranh Cuồng đế ngược lại khá tương phản với Kình Thương, thua trong tay Kình Thương, gã sẽ không cảm thấy bị vũ nhục.
Chúng thần tử Lục quốc và Hiển quốc sau khi hai vị vương tuyên chiến, cũng cùng nhìn về phía nhau, những người này chính là đối thủ sau này của họ, đối thủ tranh cướp thiên hạ này, họ chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày như vậy, họ dĩ nhiên có tư cách đứng trên sát trường tranh bá thiên hạ.
Lục quốc và Hiển quốc, từ chỗ nhỏ yếu, trong ngăn ngắn hơn mười năm quật khởi, dưới dẫn dắt của hai vị vương xuất sắc trở thành đại quốc, càng thêm dưới dẫn dắt của hai người đi đến huy hoàng chưa bao giờ mơ tưởng, đối với chiến tranh sắp tới, người hai nước hào hùng vạn trượng thắng, bọn họ chính là chủ nhân thiên hạ.
Thiên hạ chủ nhân ư, đây là một xưng hô chưa từng có bao giờ, vì có được danh xưng này, họ đều sẽ vì nó mà chiến đấu, dưới dẫn dắtcủa vương họ, họ sẽ không thua, tuyệt đối không thua.
Lục quốc rời đi thủ đô vốn từng là của Phù quốc trước, bởi vì quốc thổ của họ đã nối thành một vùng. Ngược lại Hiển quốc ở lại nơi này, vì bọn họ nhất định phải cân nhắc làm chút chuẩn bị vì trận chiến tranh bá trong tương lai, trận chiến liên quan đến quyền sở hữu thiên hạ, Hiển quốc không muốn thua.