Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 143 :

Ngày đăng: 23:39 21/04/20


Không giống Lục quốc một đường tiến công, Kình Thương rất tôn trọng chủ quyền quốc gia cũng không khai chiến với những quốc gia khác, trong quá trình đến Phù quốc, mặc dù có vài quốc gia đầu hiệu Hiển quốc, nhưng không phải toàn bộ, nói cách khác, hiện tại bố cục Hiển quốc là một phần quốc thổ cũ, một phần Phù quốc, một phần quốc gia đã đầu hiệu, ba bộ phận không trọn vẹn nối với nhau, cũng là nói, trong phạm vi lãnh thổ thuộc về Hiển quốc, còn một vài quốc gia không thuộc về Hiển quốc, tình thế như vậy rõ ràng không thích hợp để bố cục chiến lược, dù Kình Thương không thích xâm lược, vì bố cục tương lai cũng không thể không xuất thủ gom lại những quốc gia này.



Thời gian nửa năm, đủ để Hiển quốc thâu tóm những quốc gia ấy, trước thực lực của Hiển quốc, cũng không có quốc gia nào có can đảm chống lại, thuận lợi, nửa năm sau, Hiển quốc như Lục quốc chiếm cứ một nửa giang sơn thế giới.



Từ lúc bắt đầu đối ngoại tác chiến, viết lên là một quá trình rất nhanh, nhưng trong đó cũng trải qua hai năm, Kình Thương trở lại Hiểu đô.



Chuyện thứ nhất khi Kình Thương trở lại Hiểu đô, là đến xem hai đứa bé của mình, bây giờ hai đứa đã có thể bước đi nói chuyện, mái tóc màu đen, mắt màu đen rất giống mình, khuôn mặt tròn vo không lạnh lùng lãnh khốc như mình, trái lại kế thừa sự nhu hòa của Ngự phu nhân, mở to đôi mắt tròn vo, gò má mập mạp trắng trẻo, đáng yêu cực kỳ, da dẻ oánh nhuận khiến Kình Thương có một loại kích động muốn niết một hồi, âm thanh mềm mại gọi phụ thân đại nhân, khiến Kình Thương cảm thấy linh hồn như đang run rẩy, đó là cảm giác khi làm cha.



Hai đứa bé không có cảm giác xa lạ với Kình Thương đã lâu không gặp, theo lý thuyết trẻ con còn bé như vậy sẽ không nhớ được, nhưng khi hai đứa bé này thấy Kình Thương, không cần người dặn dò liền gọi phụ thân đại nhân, trong mắt đều là quấn quýt ngập tràn, Kình Thương tiến lên hai bên trái phải ôm hai đứa bé, “Ta đã trở về, Kỳ, Lân.” Kỳ Lân chính là nhũ danh Kình Thương đặt cho hai đứa.



Thế giới này không có loại sinh vật Kỳ Lân này, một loại thụy (may mắn) thú trong truyền thuyết thần thoại, nhân (nhân là nhân ái, lòng nhân từ) thú, cũng ngụ ý là người kiệt xuất, đối với nhà ai đó sinh con, ở quốc gia kiếp trước có xưng hô Kỳ Lân nhi, điều này cũng là mong đợi của Kình Thương với hai đứa bé, chẳng có cha mẹ nào không hy vọng con mình không xuất sắc.



Có lẽ là sinh ra ở thế giới này đã là bất đắc dĩ và bi ai, cũng hoặc hai đứa bé đều vô cùng trưởng thành sớm, nên chúng không có lờ mờ mà con trẻ vào lúc này nên có, ngây thơ có, hồn nhiên cũng có, nhưng lại hiểu lí lẽ.



Cùng với hai đứa bé, Kình Thương hỏi hai đứa bình thường xem gì, hai đứa bé mồm miệng rõ ràng, ngôn ngữ lưu loát, đem mọi việc nói tới minh minh bạch bạch rõ rõ ràng ràng, đọc sách luyện võ, vì chúng người hầu nói, phụ thân đại nhân đa số thời gian đều xem khá nhiều sách.
Minh Thạch Tú lúc đó cũng vô cùng khiếp sợ, gã không biết Túc Dạ Liêu vậy mà lại ôm thứ tình cảm này với vương, nam tử không nói, còn là thần tử, loại thỏa mãn mang theo hi vọng lúc đó, khiến Minh Thạch Tú không khỏi nghĩ, vương sẽ không cũng có cảm tình như vậy với Túc Dạ Liêu chứ, sau lại phát hiện, không phải, cảm tình của vương với Túc Dạ Liêu không cường liệt, lúc đó cũng có một chút bất đồng với Túc Dạ Liêu, rất hiển nhiên, vương biết tình cảm của Túc Dạ Liêu dành cho y, Vương ngầm đồng ý Túc Dạ Liêu? Hay là cái khác?



Minh Thạch Tú thừa nhận chính mình rất tò mò, nên gã tìm tới Túc Dạ Liêu, đi thẳng vào vấn đề nói ra chuyện gã phát hiện, nhưng lại cứ, Minh Thạch Tú đụng tới vảy ngược của Túc Dạ Liêu, chuyện Kình Thương không yêu hắn, tuy Túc Dạ Liêu rất rõ ràng, lúc đó lại bị người nói thẳng ra ngay trước mặt, Túc Dạ Liêu cũng không phải không cảm giác được, khiến mặt u ám của Túc Dạ xông ra, không thể giết, vậy làm Minh Thạch Tú chịu chút dằn vặt, hắn nhưng từ mấy lời vương hắn nói mà rõ ràng, năm đó vương của hắn sở dĩ chịu tội ở Phù quốc, tên Minh Thạch Tú này cũng có làm chuyện lửa cháy thêm dầu.



Công lao gì, Túc Dạ Liêu không thèm để ý, dằn vặt không được Lệ vương, tên Minh Thạch Tú này cũng vừa hay đụng vào lưỡi thương, thù mới hận cũ, Túc Dạ Liêu dùng nụ cười xán lạn cực kỳ, kéo Minh Thạch Tú đến địa ngục.



“Gã cần chịu quản giáo một hồi.” Túc Dạ Liêu cũng không nói rõ quá trình.



Kình Thương quả thật lý giải, mặc dù nói Minh Thạch Tú tận trung với y, tính cách Minh Thạch Tú lúc đó không chịu nổi ràng buộc, có thể nói không sợ trời không sợ đất, làm sao quản thúc Minh Thạch Tú, Kình Thương cũng không biết, không nghĩ tới Túc Dạ Liêu làm được, làm thế nào, Kình Thương không khỏi muốn biết.



“Ta dùng chính là cái này.” Trong phòng ngoại trừ Kình Thương và Túc Dạ Liêu, không còn những người khác, nên Túc Dạ Liêu làm ra hành vi thân mật, tới gần Kình Thương, trán chạm trán Kình Thương.



Vốn dùng ngón tay là có thể, nhưng Túc Dạ Liêu như thế nào sẽ bỏ qua cơ hội thân cận Kình Thương.