Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 144 :

Ngày đăng: 23:39 21/04/20


Lúc trán Túc Dạ Liêu chạm đến mình, Kình Thương phát hiện hoàn cảnh chung quanh thay đổi, phong cảnh bốn mùa xoay chuyển trước mắt, mỹ cảnh tuyệt đẹp chân thực như vậy, nhưng Kình Thương sao không biết đây là giả, vì cái này không thể nào.



Túc Dạ Liêu nhìn thấy vẻ khiếp sợ của Kình Thương, đắc ý cười, “Đây là dựa theo tri thức người giao cho ta triển khai ra ảo cảnh *** thần, việc ta làm với Minh Thạch Tú là kéo gã vào thế giới giả tạo đến chân thực này.”



“Chỉ như vậy, Minh Thạch Tú cũng sẽ không sợ ngươi.” Chỉ là khiếp sợ một lúc, Kình Thương liền khôi phục bình tĩnh, hỏi. Trình độ như thế này, lấy tính cách Minh Thạch Tú làm sao sẽ sợ hãi, ảo cảnh này nhất định còn có chỗ đặc thù khác.



“Ta dùng *** thần lực khống chế cảm quan của Minh Thạch Tú, mọi thứ ở đây, Minh Thạch Tú cũng có thể nghe được, ngửi được, nếm trải, cảm giác, không có gì sai biệt với hiện thực, không giống là, ta có thể phóng đại cảm giác lên, đau gấp mười lần các loại,” Minh Thạch Tú trải qua cái gì hắn sẽ không nói cho quân vương hắn, vạn nhất khiến quân vương hắn cảm thấy mình tàn nhẫn thì làm sao.



Kình Thương cũng không hỏi nữa, có thể khiến Minh Thạch Tú cảm thấy sợ hãi, vậy Minh Thạch Tú trải qua trong ảo cảnh *** thần này tuyệt đối không phải phong hoa tuyết nguyệt như mình, có điều chỉ cần Túc Dạ Liêu không chân thực hại người, Kình Thương cũng không nói gì, còn cái bóng nơi đáy lòng Minh Thạch Tú, Kình Thương không để ý. So với thương tổn *** thần hư huyễn, thân thể thương tổn mắt trần có thể thấy càng trực quan hơn, cũng dễ khiến người chú trọng hơn.



Lui khỏi thế giới *** thần Túc Dạ Liêu đắp nặn, Kình Thương lĩnh hội đến sự thần kỳ của loại sức mạnh này, cũng nhớ tới một chuyện liên quan tới lực lượng.



“Liêu, nội lực của ngươi gần đây có xảy ra dị thường gì không?”



Chuyện này trước khi Kình Thương hỏi ra, Túc Dạ Liêu vẫn không chú ý, với Túc Dạ Liêu mà nói, nội lực giờ nào khắc nào cũng đang vận chuyển, đã vô cùng tự nhiên, Kình Thương không hỏi, hắn quả thật vẫn không ý thức được nội lực vận chuyển trong khoảng thời gian này có dấu hiệu yếu đi, sầm mặt lại, không phải vì mình, mà là quân vương hắn sẽ không vô duyên vô cớ hỏi ra vấn đề này, vậy nội lực của quân vương hắn gặp phải vấn đề. Hắn vẫn chưa quên, quân vương hắn đã nói nội lực này chỉ là y thí nghiệm, vạn nhất có nguy hiểm gì làm sao bây giờ?



“Vương, nội lực của người làm sao?” Chính mình phù hợp căn bản không đáng kể, trọng yếu là vương hắn không gặp nguy hiểm.



“Không cần lo lắng,” hoang mang và lo lắng trên mặt Túc Dạ Liêu thực quá rõ ràng, loại kiên quyết đánh bạc tất cả kia Kình Thương cũng nhìn ra, nhưng Kình Thương không nhìn thấy chính là lãnh khốc sau ánh mắt Túc Dạ Liêu, đó là chỉ cần bộ công pháp này khiến vương hắn gặp nguy hiểm, vậy hắn sẽ phế bỏ nội lực của Kình Thương, dù khiến Kình Thương hận hắn cũng không đáng kể, điều Túc Dạ Liêu muốn là Kình Thương khỏe mạnh sống sót, nguy hiểm nhất định phải bị tiêu trừ. “Chỉ là dựa theo trình độ này, không lâu sau ta sẽ kết đan.”



Kình Thương nói một danh từ xa lạ, ‘kết đan’, đây là gì Túc Dạ Liêu không hiểu, hắn chỉ muốn biết một chuyện, chuyện này có ảnh hưởng gì tới vương của hắn không, mà sự lo lắng của hắn lập tức được Kình Thương giải đáp.


“Ngô chủ,” Được rồi, nghiêng mặt, lời nói uyển chuyển không làm quân vương hắn rõ ràng hàm nghĩa hắn ẩn giấu, Túc Dạ Liêu chính diện xuất kích, “Đối với ta mà nói một ngày không thấy người đều rất thống khổ.” Lời ngon tiếng ngọt, Túc Dạ Liêu không chút keo kiệt nói ra khỏi miệng, đây cũng là lời thật lòng của hắn.



“Khụ,” Kình Thương khá bảo thủ không biết trả lời thế nào, cũng không biết tâm tình Túc Dạ Liêu, chỉ có thể lựa chọn thái độ lảng tránh, “Ta đi nhìn hai đứa Kỳ Lân chút.” Nói rồi đứng dậy muốn ra ngoài.



Túc Dạ Liêu kéo tay Kình Thương lại, nhìn Kình Thương, “Người đang trốn tránh ta sao?”



“Không phải.” Trả lời ngay, “Chỉ là không quen đối mặt với chuyện như vậy.” Không muốn khiến Túc Dạ Liêu hiểu lầm, Túc Dạ Liêu sẽ để tâm mấy chuyện vụn vặt.



“Ta biết.” Túc Dạ Liêu xác thực rất rõ ràng, hắn thừa nhận, nhìn thái độ tránh né và ngượng ngùng của quân vương hắn, hắn cảm thấy rất thú vị, cũng cảm thấy quân vương như vậy rất đáng yêu, chẳng cách nào khiến mình không làm như vậy, “Nhưng, Ngô chủ, chỉ có như vậy ngươi mới sẽ nhớ tới ta yêu người không phải sao? Chỉ cần nói thẳng ra, người mới hiểu tâm tình ta thế nào.” Quân vương trì độn của hắn a.



Túc Dạ Liêu nói đều là sự thực, Túc Dạ Liêu giờ nào khắc nào cũng đang nhắc nhở Kình Thương hắn yêu y, đều nói ra tâm ý và tơ vương của mình, khiến Kình Thương không cách nào không biết trong lòng Kình Thương vị trí của Túc Dạ Liêu cũng ngày càng đặc thù, những điều này Kình Thương vẫn chưa phát hiện ra.



“Ngô chủ, ta có thể ôm người không?” Đây chính là mục đích của Túc Dạ Liêu, thẳng thắn với quân vương hắn lâu như vậy, ngoại trừ nắm tay, ôm ấp và hôn nhẹ ra, hắn chưa từng làm chuyện dư thừa nào khác, mà sắp tới quân vương hắn bắt đầu bế quan, còn cả trường sinh bất lão, có thể vĩnh viễn cùng sống với quân vương hắn, khiến Túc Dạ Liêu không khỏi có một loại mong muốn và khát vọng hợp làm một thể cùng quân vương hắn.



Túc Dạ Liêu không phải vẫn thường ôm sao? Loại chuyện ôm này Túc Dạ Liêu không cần đặc biệt nói ra a.



“Ta muốn người.” Túc Dạ Liêu nói rõ ràng hơn, ôm của hắn rốt cục là có ý gì.



Ầm, Kình Thương bảo thủ không khỏi đỏ mặt, Túc Dạ Liêu lại nói trắng ra.



“Ngô chủ?” Tuy rằng quân vương hắn đỏ mặt như vậy thực sự quá đáng yêu, hắn bỏ ra bao nhiêu tự chủ mới không kích động trực tiếp ôm người vào ngực, áp đảo.