Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 152 :
Ngày đăng: 23:40 21/04/20
Muốn nói lần quyết đấu này Kình Thương không hạ thủ lưu tình cũng chẳng phải tuyệt đối, tuy năng lực thiên phú vô dụng với Cuồng đế, Kình Thương không sử dụng, nhưng lấy năng lực phân tích của Kình Thương như thế nào sẽ không biết Cuồng đế tuy có lực lượng thiên phú có thể hóa giải, nhưng thiên phú này gây ít nhiều gây trở ngại, vài hiệu quả tự nhiên gián tiếp ảnh hưởng, năng lực của Cuồng đế không phải đều có thể tiêu trừ, nhưng Kình Thương không sử dụng năng lực, hồi quyết đấu này, quyết đấu giữa vương giả, không phải quyết đấu về năng lực thiên phú, mà là quyết đấu về vũ lực bản thân, trận vũ đấu đao nhận tương kiến.
Ở một bên, mọi người thấy hồi quyết đấu đại biểu võ nghệ đỉnh cao, Cuồng đế do nguyên nhân năng lực, dùng bản lĩnh của mình hạ xuống đại công phu, Kình Thương có thể rút ra *** hoa từ chiêu thức kiếp trước, dù có năng lực cũng không buông lỏng rèn luyện, một thô bạo tuyệt luân, một ngắn gọn tàn nhẫn, binh khí tấn công, lòng người cũng run lên theo.
Hai tay Túc Dạ Liêu nắm chặt, kềm chế ý nghĩ vọt tới sân đấu của mình, mỗi khi trên người quân vương hắn nhiều thêm một vết đao, chảy ra máu tươi, tim Túc Dạ Liêu liền đau nhói, cũng có ý nghĩ tận diệt với Cuồng đế, nhưng Túc Dạ Liêu rõ ràng hắn không thể, bởi vì đây là vương quyết đấu, nếu hắn dám đi lên, quân vương hắn sẽ không tha thứ cho hắn.
Túc Dạ Liêu rõ ràng thực lực Kình Thương biết quân vương hắn căn bản không sử dụng toàn lực, công pháp tu luyện của họ có thể tăng tiến thực lực, hơn nữa năng lực của Cuồng đế không cách nào chống lại, tựa như hắn để Cuồng đế khôi phục lại trạng thái khỏe mạnh toàn diện trong trận đấu này, không, hẳn là nói, dùng nội tức kềm chế những bệnh trạng kia, nhưng vô dụng với quân vương hắn.
Trận đấu này, Kình Thương không có ý kéo dài thời gian, mỗi một kích đều toàn lực ứng phó, Cuồng đế cũng giống như thế, bởi vì gã không kéo nổi, hắn nhân lúc bệnh còn có thể bị ức chế mà phân thắng bại, nên quyết đấu kịch liệt, nhưng cũng không lâu sau, thắng bại rất nhanh đã rõ ràng.
Đao xuyên thấu trái tim, từ phía sau lưng lộ ra mũi đao, từng giọt máu tươi dọc theo mũi đao rơi xuống mặt đất. Người cầm đao là Kình Thương, người bị đâm xuyên là Cuồng đế.
“Ta thắng.” Không có vui sướng khi thắng lợi, cũng chẳng kiêu ngạo, chỉ là bình thản nói sự thực, trong mắt lại là một vệt bi thương.
“Ừ, ta thua.” Người thất bại, không có mất mát, thản nhiên tiếp thu mình thUA.
Rút đao khỏi thân người, nghe được Cuồng đế kêu lên một tiếng, một cánh tay khác đỡ thân thể Cuồng đế đang đổ xuống, cũng thuận thế quỳ trên mặt đất.
Túc Dạ Liêu rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, chuyện bên ngoài, có những người khác quản, hắn ở một bên nhìn, chỉ cần có ai dám đánh chủ ý vào giang sơn một tay quân vương hắn thành lập, hắn nhất định sẽ ra mặt giải quyết.
Thời gian dần trôi, truyền thuyết Thánh Hoàng cùng Thánh Vương vẫn truyền lưu, thời gian dài lâu khiến thế nhân cho rằng hai người đã sớm tử vong, nhưng một phần hoàng tộc lại biết, hai người kia còn sống, thậm chí ở đâu hoàng đế đăng vị đều biết, bắt đầu từ đời hoàng đế thứ hai, mỗi một đời hoàng đế đều sẽ đi nơi đó một chuyến.
Nơi đó phong cảnh tú lệ, hoàng đế đời thứ hai cảm thấy Thánh Hoàng ở một gian nhà trúc thực quá mức keo kiệt, dưới sự chỉ huy của Thánh Vương, đã cho xây dựng một toà cung điện phù hợp thẩm mỹ quan của Thánh Hoàng. Nơi đó được kết giới của Thánh Hoàng bao phủ, Thánh Vương bố trí lực lượng đáng sợ, nơi đó là vùng cấm bị hoàng gia không cho phép tiến vào, nơi đó…
Phiên ngoại dự cáo
Một ngàn năm, lấy sinh mệnh Quý tộc hơn 100 năm cũng qua hơn mười đời, thời gian dài lâu quá mức, để rất nhiều thứ đều vùi lấp trong dòng lịch sử, rất nhiều chân tướng cũng không còn ai thấy, chiến tranh chư hầu đã thành chuyện thường, hoàng tộc chiếm danh nghĩa đại nghĩa làm hết sức giảm thiểu chiến tranh không cần thiết, đứng nơi cao xa, không tham dự vào chiến tranh, khiến hoàng tộc mất đi huyết tính, sinh hoạt an nhàn làm nhụt đi đấu chí, tuy còn chưa đến mức sa đọa, nhưng so với chư hầu hung hăng, hoàng tộc có vẻ nhu nhược hơn. Nếu không phải ràng buộc không thể phản bội vẫn còn, hoàng tộc đã sớm bị lật đổ.
Chư hầu phân tranh ấp ủ kiêu hùng, là tồn tại càng thêm hung hăng so với hoàng đế, khiến hoàng đế lúng túng, như nghẹn yết hầu, hoặc do không được giết lung tung gây nên náo loạn mà không thể không ẩn nhẫn, nhưng hoàng đế cũng nắm chắc lá bài tẩy, trong những tháng năm dài lâu đã qua, lực lượng một nhóm người trong hoàng tộc biết đến, để hoàng thất vẫn tự tin có thể đối mặt tất cả khó khăn, cũng là nguyên nhân hoàng thất vẫn kiêu ngạo.
Khi nhóm kiêu hùng nghĩ đạt được hoàng quyền không tưởng, khiến hoàng đế cảm giác sự thống trị của mình bị uy hiếp, đối tượng hoàng đế muốn cầu viện, cứu trợ chính là tổ tiên đang ẩn cư. Bí mật ẩn giấu ngàn năm bày ra trước mặt người đời, nguyên lai hai vị truyền thuyết kia còn sống.
PS: Hoàn chính văn, còn 15 phiên ngoại iem từ từ up nhé, hố mới cũng vậy (chỉ là chưa kiếm dc truyện hợp thôi)