Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 154 : Phiên ngoại 2

Ngày đăng: 23:40 21/04/20


Túc Dạ Liêu và Kình Thương biết gần đây thế đạo xuất hiên mấy chư hầu có năng lực, nhưng điều này mắc mớ gì đến bọn họ, không tới thời khắc nguy cơ, Túc Dạ Liêu không muốn ra tay, cùng với quân vương hắn hạnh phúc dường nào, những việc vặt vãnh kia có thể không quản liền mặc kệ, còn Kình Thương, là một hoàng đế, cần tiếp thu tôi luyện, nếu không thể giải quyết nguy cơ, có tư cách gì ngồi trên vị trí này.



Cuộc sống yên tĩnh ngắm mây tụ mây tan, nhưng một mực, sự thực vẫn tìm đến hai người.



“Thánh Hoàng bệ hạ.” Là một trong thủ lĩnh cung điện, tổng quản cung điện đi tới nơi yên lặng thần thánh này, quỳ gối ngoài trúc lâu, chào hỏi người bên trong, “Thánh Vương điện hạ.” Tới nơi này lâu như vậy, lại được hai vị này coi trọng, ánh mắt và trí tuệ đều có, tự nhiên cũng phát hiện ám muội giữa hai vị truyền thuyết này, đại thể cũng đoán được nguyên nhân hai vị này ẩn cư, tiết lộ ra ngoài, hắn sao dám, thủ đoạn của Thánh Vương điện hạ gã làm sao không rõ, gã rất quý trọng cái mạng nhỏ của mình, không sợ chết cũng sợ sống không bằng chết.



“Chuyện gì?” Thanh tuyến lên tiếng mang theo sự lạnh trầm.



Tổng quản trong lòng vui mừng, là Thánh Hoàng thật tốt, nếu là Thánh Vương, thanh âm kia tuy rằng mềm nhẹ hòa hoãn, nhưng kẻ quấy rối thời gian riêng tư của hai người, Thánh Vương sẽ không bỏ qua, nói như vậy, không có ai sẽ tùy tiện tới nơi này, ừm, bản thân mình là người đáng thương bị hãm hại, mấy tên khác đều không đến, nói mình là đầu lĩnh, bọn họ thân phận thấp kém không đủ tư cách trực tiếp yết kiến, khốn khiếp, lúc mới đến không biết có bao nhiêu nhiệt tâm về nơi này, sau mấy lần biết lợi hại, liền đẩy mình ra. Hiện tại gã khá mừng, không cần đối mặt với âm thanh mềm nhẹ nhưng nguy hiểm kia của Thánh Vương, còn sau đó, mặc cho số phận.



“Người Hiểu đô đến cầu yết kiến.” Tổng quản không dám thất lễ, nhanh chóng trả lời. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Bên trong không hề đáp lại, tổng quản quỳ trên mặt đất không dám động chờ Thánh Hoàng quyết định.



Kình Thương nghĩ ý đồ người Hiểu đô đến, nhiều năm như vậy, có mệnh lệnh con mình không được tự tiện quấy rối, thêm vào thái độ bản thân không để ý thế sự, ngoại trừ đêm trước khi tân quân đăng vị, trên căn bản nơi này đều không có khách ghé thăm, cũng không phải sau này không có ai tới, chỉ là rất ít. Lần này đến là vì cái gì? So sánh với tin tức gần đây, Kình Thương cũng không khó phát hiện, có phiền phức.



“Để người lại đây.” Cuối cùng cũng coi như là dòng dõi của mình, chút cảm tình vẫn có.



Túc Dạ Liêu từ phòng bếp đi ra, cười híp mắt nhìn tổng quản đang muốn rời khỏi, khiến tổng quản sợ trốn chạy như bay, trong lòng khóc không ra nước mắt, xong, xong rồi. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Ngô chủ, trước tiên dùng cơm đi.” Người bên ngoài là ai, vì chuyện gì, Túc Dạ Liêu không để ý, hắn quan tâm nhất vẫn là thân thể Kình Thương khỏe mạnh.



“Ừm.” Kình Thương đáp một tiếng, tốc độ ăn cơm của y vẫn khá nhanh, tổng quản rời khỏi nơi này đến lúc người tới đây cần tốn một quãng thời gian, y cơm nước xong xuôi vẫn còn dư.




Chà, nói tới nghênh đón cũng đã làm nhiều rồi, kiến thức cũng rộng, nhưng lại chưa từng thấy tuấn mã như thế, ngựa màu đen, tứ chi mạnh mẽ, thân thể cường tráng, cao to khiến gã phải ngước nhìn một hồi.



Ngàn năm sau tàu bay và mạng lưới giao thông các nơi đều rất phát đạt, ngựa vẫn không bị đào thải, ở cự ly ngắn xe ngựa và ngựa vẫn là phương tiện giao thông chủ yếu, đặc biệt đi lại trong thành, kỵ binh là chủ lực chiến trường, nên ngựa cũng không bị thời đại đào thải, người yêu ngựa chỗ nào cũng có, cũng có người có tiền đồng ý trả giá cao để mình và ngựa được đi tàu bay hoặc các phương tiện giao thông khác, luôn đi theo bên người.



Hai người từ trên ngựa xuống, tuy rằng bị mũ sa che đi khuôn mặt, nhưng khí độ toàn thân kia, muốn nói thế nào, khí thế đầy mình, ngay cả nói chuyện cũng tự động trở nên cung kính cẩn thận một chút, không dám mạo phạm người này.



“Thương, nghỉ ngơi một chút đi.” Ra bên ngoài, gọi Ngô chủ thực sự quá gây chú ý, gọi Kình Thương, tục danh này cũng quá có tiếng, tuy sẽ không ai nghĩ tới Kình Thương này là Kình Thương kia, nhưng, tự tiện lấy tên Thánh Hoàng nhưng là vi chế, vẫn khiến người chú ý, còn có thể rước lấy phiền phức, vì lẽ đó Túc Dạ Liêu vô cùng ngọt ngào dùng xưng hô Thương.



“Ừm.” Thanh tuyến lạnh lùng của Kình Thương đáp lại một tiếng.



Giao ngựa cho hầu bàn khách ***, hầu bàn quát một tiếng trong nghề, ý là có khách quý, cố gắng chiêu đãi.



Trong khách sạn, đã có một nhóm người, nhìn thấy hai người đi vào, có chút đề phòng, bước chân Kình Thương và Túc Dạ Liêu hơi dừng một chút, sau đó không để ý lắm ngồi nơi chỗ trống.



Ra ngoài cũng không hi vọng có gì *** mỹ, cho khách *** đưa lên vài món ăn đặc sắc là được rồi.



Hai người bỏ xuống mũ sa, khuôn mặt xuất sắc và khí độ hơn người không cách nào không khiến người chú ý.