Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 155 : Phiên ngoại 3
Ngày đăng: 23:40 21/04/20
Mái tóc dài tựa ánh nguyệt toả ra hào quang lành lạnh giữa ngày, dung nhan tuyệt mỹ đến khiến người nghẹt thở làm sao sẽ không lôi kéo người ta liếc nhìn, một người khác tuy không bằng nam tử tóc bạc tuyệt mỹ thanh lệ này, nhưng khuôn mặt lạnh lùng, khí chất uy nghiêm không kém chút nào, trên trán hai người đều cột một dải lụa thêu thủ công *** xảo, mấy hạt châu nhỏ trang trí thêm xem ra chi phí không ít, nhưng lại vô cùng thanh nhã điệu thấp. Hai người ngồi cùng một chỗ như một bức tranh, mang cảm giác hoàn toàn không hợp với chung quanh.
Không thể nghi ngờ đây là hai nhân vật khá xuất chúng, nam tử tràn ngập khí phách dương cương được thị vệ bao quanh than thở trong lòng, gã kiến thức rộng rãi, hai người có thể xuất chúng như thế còn chưa từng gặp, một thân khí thế của họ khiến người khác ảm đạm phai mờ tuyệt đối không phải người bình thường có thể nắm giữ, nhưng gã làm chúa tể một phương lại chưa từng nghe đến hai người này, chuyện này thực có chút khó mà tin nổi.
Nhìn hai người ăn cơm canh, nam tử tóc bạc tận tâm gắp đồ ăn cho nam tử tóc đen, mối quan hệ của hai người tốt đến khó tưởng tượng, xuất phát từ tâm thái hoài nghi đối với nhân vật không rõ hoặc có lẽ muốn tiếp cận hai nhân vật lần đầu thấy như vậy, nam tử tạo cơ hội tới gần hai người.
Dặn dò hầu bàn khách *** vài câu, nam tử lẳng lặng chờ đối phương đáp lại mình.
Kình Thương và Túc Dạ Liêu chuyên tâm dùng cơm, cũng không lưu ý người khác nhỏ to, vậy nên không biết nam tử đã làm gì, khi gọi hầu bàn tính tiền, mới biết nam tử đã tính tiền cho họ, Kình Thương và Túc Dạ Liêu vẫn không nhìn nhóm người này rốt cục đã nhìn thẳng vào bọn họ, đặc biệt là nam tử đầu lĩnh.
Nam tử dáng dấp không tệ, đường nét cường tráng tràn ngập khí khái nam tử, trên mặt là nụ cười thân thiết, lúc này nâng chén về phía hai người, là chào hỏi, cũng là thể hiện thiện ý. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Túc Dạ Liêu liếc mắt nhìn sau, liền nói với hầu bàn khách ***, “Đây là tiền cơm.” Một hạt đậu bằng vàng được để lên bàn, hàm nghĩa là hắn không chấp nhận ý tốt của nam tử.
Mắt nam tử hơi híp lại, không phải vì Túc Dạ Liêu từ chối ý tốt của gã, người có ngạo khí không chấp nhận loại thiện ý xem như là bố thí này nên có thể hiểu được, nguyên nhân gã híp mắt, là hạt đậu bằng vàng ở nơi đó.
Vàng là một trong các loại tiền lưu thông chủ yếu, nam tử cũng không hiếm thấy, nhưng xuất thủ quá độ như vậy lại chỉ là một bữa cơm đã dùng đậu vàng trả tiền, hào phóng như vậy vẫn khá ít, trừ phi là nhà giàu mới nổi, nhưng hai người này khí chất thấy thế nào cũng không phải nhà giàu mới nổi, vậy chính là không để ý.
“Không cần.” Kình Thương nhàn nhạt từ chối.
Nam nhân còn muốn cố gắng một phen nữa, chỉ thấy từ trong suối nước nổi lên mấy con cá, nam tử tóc bạc đưa tay ra, cứ như vậy khoa tay vài lần, mấy con cá được mổ bụng rồi lại được đưa vào nước tẩy rửa một phen, chỉnh lý hoànt hành, mấy con cá bay tới trước mặt nam tử tóc bạc. Nam tử tóc bạc lấy các loại nồi niêu xoong chảo từ hành lý và các loại gia vị sắp xếp gọn, ngay trước mặt nam tử triển lộ tay nghề nấu ăn.
Ninh canh cá đến màu trắng như sữa, nướng xâu cá đến khiến người chảy nước miếng, cá sống cắt thành lát, tận dụng nguyên liệu ngay tại chỗ và gia vị tươi mới, hương vị liền lan tràn trong không khí.
Nam tử nhìn thành quả trước mắt, lại quay đầu nhìn cái gọi là đồ ăn phong phú của mình, so ra, bên mình đồ ăn tương đối nhiều, nhưng chỉ nghe mùi vị cũng biết bên này tuyệt đối ăn ngon gấp mấy lần so với bên mình. Một loại cảm giác thất bại bị người đè ép sau khi so sánh xuất hiện.
Nam nhân phẫn nộ trở lại nơi đóng trại của mình, nhìn nhóm người hầu thỉnh thoảng trông về bên kia, thỉnh thoảng nhìn bát mình, nhìn lại đồ ăn của đối phương rồi nuốt nước miếng, lại nhìn đồ ăn của mình, một mặt ghét bỏ, nam tử không khỏi hoài nghi việc đi theo hai người này có chính xác không, những kẻ này vẫn là thủ hạ *** anh của mình sao, dĩ nhiên vì một bữa cơm liền biến thành như vậy. Nam nhân tuyệt không thừa nhận, hương vị cách hai mươi mét kia cũng khiến mình không nuốt trôi cơm.
Buổi tối, Kình Thương và Túc Dạ Liêu tiến vào một lều vải, các loại phòng ngự nho nhỏ đã xếp xong, nam tử theo bọn họ nếu không phải vẫn quan sát hai người thì cũng chú ý tới những phòng ngự này, phòng ngự xảo diệu như vậy, nam nhân căn bản chưa từng nghe nói. Bởi thế, nam nhân ngày càng muốn tiếp cận họ, hỏi thăm thân phận của họ.
Kình Thương hơi nhăn mày vì hành động như vậy, tuy rất nhanh đã giãn ra, nhưng cũng bị Túc Dạ Liêu ghi nhớ, Túc Dạ Liêu không biết nguyên nhân lần trước Kình Thương cau mày, đều tính nguyên do Kình Thương hai lần cau mày hết lên người nam nhân.